Đang còn chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên cửa phòng tắm bị người khác mở ra, Nemo liền cảnh giác cầm lấy súng ngắn bên cạnh chĩa về phía người vừa bước vào. Chris thấy nòng súng chĩa đúng vào trán mình thì đưa hai tay lên, Nemo sau khi nhìn rõ là anh thì cô đặt súng lại vị trí cũ.
Chris nôn nóng lên tiếng: “Nghe nói hôm nay Thái Sơn đến tìm em?”
“Ừ.”
“Hắn ta có làm gì em không?”
“Không có.”
Nghe được hai chữ này, Chris cảm thấy lòng anh nhẹ nhõm hẳn, giống như vừa nhấc một tảng đá to lên vậy. Anh tiến đến cầm lấy súng ngắn rồi nói: “Ở trong căn cứ em còn không yên tâm sao?”
Nemo không nhìn anh, cô tiếp tục công việc sấy tóc trên tay: “Hình thành thói quen rồi, không bỏ được.”
Chris cầm lấy súng rồi xem xét xung quanh, sau đó anh nhét vào thắt lưng của mình: “Sau này ở đây rồi thì không cần dùng cái này nữa, để anh mang vứt đi.”
Vừa dứt lời, Nemo liền đặt máy sấy tóc xuống, cô tắt điện rồi đi đến trước mặt Chris, hai tay vòng qua ôm lấy eo anh rồi nhẹ nhàng lấy lại súng, đặt lại vị trí cũ: “Từng nghe qua câu này chưa? “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất”.”
“Có phải ý nghĩa giống như “không sợ em không yêu tôi, chỉ sợ em yêu tôi quá nhiều” không?
“Tùy anh, thích hiểu thế nào cũng được.”
Hai người đứng yên lặng một lúc, căn phòng liền chìm vào tĩnh lặng. Một lúc sau Chris mới lên tiếng: “Hôm nay Thái Sơn tìm em thật sự không sao chứ?”
Nemo khoanh tay trước ngực, cô bước ra phòng nghỉ, Chris cũng bước theo sau đó. Sau khi đã ngồi xuống sô pha, Nemo mới đáp lời: “Mười năm đi theo anh ta, quả thực tôi không thể biết được anh ta đang nghĩ gì.”
“Có khi nào hắn sẽ nhắm vào Tinh Anh không?”
Nemo nghe vậy liền nhíu mày nhìn anh, Chris nhìn thấy trong đôi mắt của cô là một nỗi sợ, nhưng chỉ là thoáng qua. Nemo nói: “Không đâu, cho dù có thế nào thì cũng sẽ không động vào Tinh Anh.”
Lại im lặng một chút, như đang suy nghĩ không biết có nên nói không, cuối cùng Nemo khẽ thở dài một hơi, nhưng lại vô cùng nặng nề: “Trước đây đã từng có người đến tìm chúng tôi, ra giá một triệu đô cho mạng của một đứa bé năm tuổi. Lúc đó Thái Sơn đã không nhận vụ này, anh ấy nói mạng của một đứa bé không đáng một triệu. Anh ấy còn nói với người ra giá như thế này: “Người đắc tội với ông là ba của nó, tại sao không trực tiếp bỏ tiền ra để lấy mạng ba nó mà lại nhắm vào một đứa bé như vậy? Không biết như vậy là hèn hạ à?”. Lúc đó người kia còn đơ ra một lúc, sau đó bỏ thêm năm trăm ngàn để lấy mạng ba của cậu bé, thế nhưng Thái Sơn vẫn không nhận. Anh có biết vì sao không?”
Chris nghe vậy thì thản nhiên đáp: “Anh không quan tâm.”
Nemo nghe vậy thì khẽ cười, cũng không tiếp tục câu chuyện vừa rồi. Cô nói: “Cho nên có thể chắc chắn bảy phần anh ấy sẽ không động đến Tinh Anh.”
“Vậy ba phần còn lại?”
“Không biết.”
Người đàn ông lúc này cũng không còn gì để nói nữa, hôm nay cô đã bình an trở về, đối với anh như vậy đã rất may mắn rồi. Anh đứng dậy, sau khi dặn dò cô mấy câu thì rời khỏi căn cứ.
Trên hành lang hẹp dài, Chris đụng phải Anna. Cô nàng hôm nay mặc một bộ đồ vận động, hình như là vừa đi tập gym về thì phải, trên mặt đằng đằng sát khí, khi hai người lướt qua nhau cô còn hung hăng liếc anh một cái. Chris nghĩ, cũng may cô có việc gấp, nếu không cứ liếc anh như thế thì sẽ rơi mất con mắt mất.
Còn Anna, cô đi từng bước từng bước đến trước cửa phòng nghỉ của Nemo, không gõ cửa mà trực tiếp bước vào.
Nemo lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, ti-vi đang phát một bản nhạc nhẹ nhàng không lời. Nghe thấy tiếng động, Nemo không mở mắt mà lên tiếng: “Quên gì à?”
Nemo vẫn nghĩ là Chris, vì có vài lần anh cũng trực tiếp mở cửa bước vào mà không gõ. Lúc này Anna lên tiếng, Nemo vì vậy mà mở mắt ra. Anna nói: “Là cô yêu cầu anh ấy mua Ferrari à? Cô có biết viên kim cương kia bán được bao nhiêu tiền không?”
Nemo ngẫm nghĩ một lúc, cô nhớ lại lời của Chris trước