Buổi chiều, Nhiếp Chấn Hoành chơi với cô nhóc một lúc lâu, chờ bà Cam mua đồ xong đón cháu về, thì anh cũng tiện thể đóng cửa hàng luôn.
Nếu hỏi làm ông chủ có chỗ nào hay, thì đấy là có thể tự quyết định mình sẽ tan làm vào lúc nào.
Nhiếp Chấn Hoành đi chéo qua bên kia đường mua đồ ăn về.
Tới nhà, anh làm hai món mặn một món chay, giải quyết xong bữa tối, còn có đồ thừa để bữa sau.
Căn nhà anh mua từ ngày xưa này cũng không quá nhỏ, có ba phòng ngủ một phòng khách.
Đấy là do mẹ anh khuyến khích mua, bà bảo mua rộng một tí, sau có con cái cũng tiện.
Hồi đấy chân Nhiếp Chấn Hoành còn chưa bị thương, chẳng qua anh bận rộn kiếm tiền suốt ngày, không thấy tăm hơi người yêu người đương đâu.
Nhưng vì không chịu nổi việc cứ phải nghe mẹ càm ràm, nên anh đã mua một căn hộ lớn.
Giờ căn hộ hơn trăm mét vuông chỉ có mình anh sinh sống, ngã một cái là nghe vang khắp nhà.
Cơm nước xong, Nhiếp Chấn Hoành đi qua ngồi xuống sofa.
Nghe tiếng Bản Tin Thời Sự phát trên TV, anh duỗi tay lấy lọ dầu bóp trên bàn nước, đổ vài giọt vào lòng bàn tay, ủ cho nóng rồi bôi lên mắt cá chân trái.
Ban ngày vừa bế trẻ con vừa chạy chơi, hoạt động bên chân này nhiều, vết thương cũ lại bắt đầu đau nhâm nhẩm.
Anh thoa dầu thuốc lên xương mắt cá cực kỳ thuần thục, tới khi Bản Tin Thời Sự kết thúc, anh mới đeo dép vào lần nữa, vào phòng bếp rửa tay, tiện thể rửa bát luôn.
Trong cùng tòa nhà ấy, ở lầu dưới xeo xéo với nhà Nhiếp Chấn Hoành, một cậu thanh niên đang chậm chạp mở cánh cửa đã bị gõ rõ lâu ra.
“Anh ở nhà ạ, em còn tưởng nhà mình không có ai cơ.”
Nhân viên giao đồ ăn gãi đầu, đưa hộp cơm mình đang cầm cho chủ nhà.
Cậu ta liếc thấy một đống hộp ăn xong còn chưa kịp vứt kế cửa, miệng không khỏi hé ra.
“Anh…” bị tật ở chân nên đi lại khó khăn à?
Nhân viên giao đồ ăn rất giỏi tưởng tượng lung tung, cậu ta tốt bụng hỏi, “Anh có muốn em vứt rác hộ không?”
Lâm Tri sửng sốt, liếc mắt theo hướng nhân viên ship hàng đang nhìn.
Cậu suy nghĩ mấy giây, nhưng cũng không từ chối.
“Ồ.
Cảm ơn.”
Cậu mà bắt tay vào vẽ, là rất dễ quên khuấy mất thời gian.
Thi thoảng buông bút xuống thì đêm đã khuya lắc khuya lơ, cậu nghĩ bụng mai phải nhớ mà đi vứt rác.
Kết quả hôm sau thức dậy cầm bút lên, cậu lại quên tiệt mất.
Trước kia… mẹ toàn nấu cơm cho cậu, vứt rác giúp cậu.
Nhân lúc gã đàn ông kia không có nhà, mẹ còn kéo cậu ra ngoài đi dạo, đi xem triển lãm tranh với cậu nữa.
Cậu… cậu chẳng cần nghĩ về điều gì khác cả.
Nhớ đến mẹ, bầu không khí xung quanh Lâm Tri chùng hẳn xuống, đôi mắt vốn không có mấy ánh sáng lại càng u tối hơn.
Nhân viên giao đồ ăn chỉ cảm thấy một làn khí lạnh khó tiếp cận tản ra từ người này, vội khom lưng xách túi rác kia lên rồi chạy xuống lầu.
Xuống được nửa cầu thang, cậu ta mới nhớ ra để gào vọng lên, “Phiền anh đánh giá tốt 5 sao cho em nhé ạ!”
Chẳng thấy được mặt nhau, nhưng Lâm Tri vẫn gật đầu, tựa cửa mở phần mềm đặt đồ ăn ra.
Cậu nghiêm túc ấn năm ngôi sao vàng nho nhỏ.
*
Hôm sau thức dậy, chân Nhiếp Chấn Hoành đã không còn đau nữa.
Anh xem giờ, phát hiện đã gần đến giữa trưa, nên cũng chẳng vội xuống lầu mở tiệm, mà tập thể dục ở nhà một lát, rồi giải quyết bữa trưa.
Tuy một chân hơi tật, nhưng những bộ phận khác trên cơ thể Nhiếp Chấn Hoành vẫn rất khỏe mạnh.
Bác sĩ ngày xưa làm phẫu thuật cho anh từng dạy anh mấy bài tập phục hồi chức năng, Nhiếp Chấn Hoành luôn thực hiện những bài tập ấy chung với mấy động tác bình thường như chống đẩy, gập bụng.
Dù gì giờ anh đã thế này rồi, về già sẽ càng khó khăn hơn.
E là lúc già anh còn phải mua xe lăn, nếu giờ không tập luyện cho người ngợm khỏe khoắn một tí, thì sau này một mình lẻ loi hiu quạnh, sẽ lại càng khổ hơn.
Đây là nguyên văn lời bà Nhiếp nói với anh.
Bà Nhiếp từng sống chung với Nhiếp Chấn Hoành ở đây một thời gian để tiện chăm sóc con trai.
Nhưng về sau thấy Nhiếp Chấn Hoành suốt ngày biếng nhác lợn chết không sợ nước sôi, cũng chẳng thèm tìm người yêu người đương, bà nói mãi mà anh không chịu thủng, nên cáu quá dọn về nhà con gái ở luôn, coi như mắt không thấy tim đỡ phiền.
Nhiếp Chấn Hoành chỉ ước chi mẹ mặc kệ mình, nhưng trong lòng thì vẫn nghe thấu lời cằn nhằn của mẹ, thường hay tập tành vận động trong nhà.
Tuy anh chẳng trông mong chân mình lành lại được, nhưng bét ra cũng không thể trở thành lão bụng phệ như ông hàng xóm Vương Kim Bảo được.
Thế thì lại mất mặt quá.
Ăn xong bữa trưa, Nhiếp Chấn Hoành mới từ tốn xuống lầu.
Lúc đi qua tầng 2, anh thoáng thấy hộp cơm vẫn còn chưa bóc tem ngoài cửa, không khỏi lắc đầu.
Nếp sinh hoạt của cậu nhóc ngố kia chẳng lành mạnh gì cả.
Ru rú trong nhà vẽ tranh hết cả ngày thì cũng thôi, nhưng hình như hôm nào cũng ăn cơm hộp, thời gian các bữa còn chẳng theo quy luật gì.
Thi thoảng anh dọn quán về trễ, tới nhà rồi mà vẫn thấy cơm hộp Lâm Tri gọi từ trưa để ngoài cửa, chưa được ai mang vào.
Nhiếp Chấn Hoành không phải là kiểu thích ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.
Nhưng chẳng rõ tại sao, tưởng tượng đến cái vẻ ngáo ngơ đủ đằng của Lâm Tri, và cả đôi mắt không có ánh sáng của cậu, anh lại không kìm nổi lòng mình mà nảy sinh mấy suy nghĩ vu vơ.
Tuổi còn trẻ, mà lại giống cụ già sống trong thế giới riêng hơn cả anh, không có người thân nào quan tâm cậu ta hay sao?
Nhưng anh cũng chỉ giữ suy nghĩ vu vơ ấy trong lòng mà thôi.
Họ chẳng thân quen gì với nhau, Nhiếp Chấn Hoành cũng không tốt bụng được như Trương Thúy Phương.
Cho nên lần này anh cũng chỉ nhìn lướt qua hộp cơm ngoài cửa rồi xuống lầu mở tiệm.
Vào các ngày thường trong tuần, lượng khách của tiệm sửa giày đều chỉ vầy vậy.
Dù gì hầu hết mọi người còn phải đi làm sáng đi chiều về, chỉ có một số cụ già đã nghỉ hưu là mang đồ cần sửa qua vào ban ngày thôi.
Nhiếp Chấn Hoành sửa lại khóa kéo bị hỏng trên túi da giúp một bác gái, rồi lại đánh hai chìa sơ cua cho chiếc xe đạp điện mới của cậu nhân viên ship hàng.
Lúc rảnh rang pha một tách trà, anh thấy bà Cam dắt đứa cháu gái đi từ đầu đường bên kia đến tiệm anh.
“Tiểu Nhiếp à…”
Giọng bà cụ hơi yếu, bà vừa mở miệng là ho mấy cái liền.
“Bà ơi, bà cảm lạnh ạ?”
Nhiếp Chấn Hoành vừa đun nước xong, lấy một cốc khác ra pha trà đưa cho bà Cam, “Bà uống miếng nước giải khát ạ.”
“Có sao đâu có sao đâu, hôm qua bà phơi tí gió thôi.”
Bà cụ xua tay, nhưng cũng không từ chối ý tốt của Nhiếp Chấn Hoành, cầm cốc lên uống một ngụm.
“Bà đừng chê cháu nặng lời.
Nhưng giờ còn đang rét tháng Ba, bà nên mặc nhiều hơn ạ, đừng để bị cảm.” Nhiếp Chấn Hoành vừa nói, vừa xoa đầu cô bé để tóc thắt bím đằng sau bà, “Khả Khả còn phải trông chờ bà chăm sóc tới lúc lớn đấy ạ.”
“Ừ, bà biết rồi.”
Bà Cam cũng biết Nhiếp Chấn Hoành có ý tốt, nụ cười nở trên gương mặt bà, có điều những nếp hằn do biến cố gia đình mấy năm trước vẫn còn rất sâu.
“Con yên tâm, bà già này vẫn còn sức, phải chờ Khả Khả nhà bà lớn rồi lấy chồng nữa chứ.”
Bà nhìn đứa cháu thơ ngây ngô, lại tự trách bản thân, “Hầy, nếu không phải tại ngày xưa bà cứ đòi lên thành phố ở, thì bố mẹ nó cũng không phải đi xe đường dài để tích tiền mua nhà… Vợ chồng son chúng nó nỡ lòng nào ra đi dứt khoát quá, kẻ đáng chết như bà còn phải ở lại đây chuộc tội…”
“Bà Cam, bà còn nghĩ thế nữa là cháu phải mắng vốn bà đấy ạ!”
Nhiếp Chấn Hoành cố ý nghiêm mặt lại, “Đáng chết là thế nào? Tên say rượu lái xe gây tai nạn kia mới đáng chết chứ.
Con trai con dâu bà hiếu thảo với bà, giờ Khả Khả cũng ngoan thế này, sau này bà sẽ được hưởng phúc thôi ạ! Bà đừng nói những chuyện hẩm hiu mãi thế, con nít nghe được lại không hay.”
Thật ra bà cụ cũng hiểu cái lý ấy.
Phải tội có tuổi rồi, người ta hay thích nghĩ ngợi nhiều.
Nghe được những lời nói đượm vẻ quan tâm của Nhiếp Chấn Hoành, nỗi buồn đau trong lòng bà cũng tiêu tan.
Đúng vậy, con trai con dâu đều đi rồi cả rồi, nhưng bộ xương già này hẵng còn sống được mươi hai mươi năm nữa.
Giờ điều quan trọng nhất là phải nuôi nấng cháu gái yên ổn tử tế.
“Tiểu Nhiếp, cảm ơn con nhé.”
Bà Cam móc mấy tờ tiền ra khỏi