Tối nay, Lâm Tri luôn quấn lấy Nhiếp Chấn Hoành.
Dính lấy anh, ôm siết anh, đòi anh hôn mình.
Hai người dính nhau từ tầng 2 lên đến tầng 3.
Nhiếp Chấn Hoành vừa đóng cửa phòng lại, là đã bị cậu thanh niên nhào tới ấn lên cửa liền, lần đầu tận hưởng cảm giác được người yêu áp tường.
Bé con hôn không giỏi lắm, nhưng đã khá hơn nhiều so với lần vụng về đầu tiên, ít nhất cũng học được cách thè lưỡi liếm môi anh.
Nhiếp Chấn Hoành vừa ngứa ngáy vừa tê dại, anh không nhẫn nhịn được nữa, đổi khách thành chủ, ngậm môi lưỡi Lâm Tri dẫn cậu đến chỗ sâu hơn trong khoang miệng mình, hòa quyện hôn mút.
Mãi đến lúc chân Lâm Tri mềm nhũn, đầu váng mắt hoa rên rỉ, hai người mới tách nhau ra một tẹo.
Nhiếp Chấn Hoành vốn định đưa bé con lên giường đi ngủ, nhưng anh không dự đoán được rằng, khi mình nửa ôm nửa bế đặt người yêu lên giường, thì giây tiếp theo đã bị người ta ấn ngã xuống ngay —— Lâm Tri không để anh nhổm dậy, cậu ngồi thẳng lên người anh, duỗi tay kéo quần áo của anh.
“Tri Tri…”
Nhiếp Chấn Hoành nhẹ nhàng bóp chặt eo người yêu, cất giọng khàn khàn hỏi, “Muốn làm gì nào?”
“Em muốn… muốn anh Hoành!”
Lâm Tri không hề thẹn thùng hay do dự chút nào, nói thẳng khát vọng trong lòng mình ra.
Cậu ngồi giữa háng người đàn ông, nhìn người bị mình đè bên dưới với ánh mắt sáng ngời, chất giọng trong trẻo nhuốm vẻ ướt át mềm mại vì bị hôn lâu, “Em muốn anh Hoành.
Muốn ôm anh Hoành, muốn ngủ với anh Hoành, muốn ăn thứ của anh Hoành.”
“Ăn cái gì… của anh?” Nhiếp Chấn Hoành sắp phát điên vì em bé thẳng tính nhà anh rồi.
“Chỗ này.” Bé thẳng tính hiển nhiên còn chưa nhận ra uy lực của chính mình, cậu vẫn nói ra những lời khiến tim người ta bùng lửa.
Lâm Tri cầm thẳng vào chỗ đã cương cứng của người đàn ông, nhếch mông ngồi lên nó, “Muốn anh Hoành vào trong này…” Cậu vừa nói, vừa cúi người ôm cổ Nhiếp Chấn Hoành lần nữa, áp toàn bộ nửa thân trên của mình lên người đàn ông, cọ lên mặt Nhiếp Chấn Hoành ra chiều quyến luyến lắm, “Em muốn ở bên anh Hoành mãi mãi.”
Lâm Tri không biết phải giãi bày cõi lòng mình thế nào.
Cậu đã nhìn thấy hết những gì anh Hoành làm cho cậu, cũng ghi tạc lại trong lòng.
Không chỉ chuyện tối nay, mà còn những việc trước kia nữa.
Từ ngày đầu anh sửa giày cho cậu, băng vết thương cho cậu, đến sau này anh nấu cơm cho cậu ăn, dẫn cậu đến tiệm giày để cậu giúp việc.
Từ trước đến nay anh Hoành chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ cậu, luôn khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp và vui vẻ.
Mẹ nói, nếu một người hy sinh rất nhiều vì con, mà lại không cần báo đáp, thì nhất định đấy phải là một người yêu con vô cùng vô tận trong cõi đời này.
Trước kia Lâm Tri cho rằng chỉ có mỗi mẹ mới đối xử với mình như vậy thôi.
Nhưng về sau cậu phát hiện, cậu còn có anh Hoành nữa.
Cậu cũng muốn trao cho anh Hoành thật nhiều thứ, nhưng Lâm Tri lại cảm thấy hình như mình chẳng có gì cả.
Cậu chỉ có tấm thân ngốc nghếch này, nếu anh Hoành sẵn lòng nhận lấy, vậy thì thật tốt biết bao.
Trong nhận thức của Lâm Tri tồ tẹt thẳng tính, tất cả những gì cậu làm bây giờ, chính là đang xác nhận chuyện ấy.
Cậu nghiêm túc cởi quần áo mình ra, chủ động áp chặt cơ thể trần trụi lên thân hình bỏng cháy của người đàn ông.
Vào giờ phút này, Lâm Tri chỉ nghĩ đến một chuyện, đó chính là cậu muốn nuốt anh Hoành vào.
Nếu toàn thân cậu đều thấm đẫm hương vị của anh Hoành, thì họ sẽ không rời khỏi nhau được nữa.
Đêm nay là một đêm vô cùng ngọt ngào với cả hai người.
Đêm cuối Thu, hình như nửa đêm ngoài trời đổ mưa.
Họ ôm hôn nhau làm tình trong chiếc chăn ấm áp, mà lại như đung đưa tản mát sắc Xuân khắp giường.
Ngày hôm sau, ông chủ Nhiếp lại cho bà chủ tiệm kiêm nhân viên của mình nghỉ một buổi làm lần nữa, ngủ tới khi mặt trời lên quá ngọn sào.
Lúc anh