18
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Nhiếp Chấn Hoành tâm sự riêng với các anh em.
Anh không muốn mọi người đổ hết những tháng năm thanh xuân quý giá nhất của cuộc đời vào việc kiếm tiền như kiếp trước nữa.
Cuộc đời thật ra có muôn vàn ngã rẽ, nhất là với những người trẻ như họ, họ còn có thể lựa chọn rất nhiều con đường khác nhau.
Tuy rằng kiếp này, con đường lập nghiệp của họ tránh được một số va vấp, nhưng vẫn chẳng thể thuận buồm xuôi gió.
Mấy người cũng từng có suy nghĩ muốn lui bước, lần này Nhiếp Chấn Hoành không kề cận khuyên nhủ động viên nữa, mà bảo họ hãy suy nghĩ cẩn thận cho tương lai.
Mấy năm nay thật ra họ đã kiếm được kha khá nhờ làm ăn nhỏ, chia nhau ra thì mỗi người cũng được mấy chục nghìn tệ, có thể làm được nhiều chuyện.
Anh Cả suy nghĩ rất lung, rồi quyết định đi học lại.
Anh vẫn tin chắc rằng tri thức có thể thay đổi vận mệnh.
Nhất là sau khi tiếp xúc với những người trong xã hội, anh càng muốn tiếp thu những tri thức mình còn chưa biết từ sách vở, để đổi lấy tiền tài trong tương lai.
Chú Tư định đi lang bạt ở phía Nam.
Cậu ta có hoài bão rất lớn với tiền bạc.
Nghe người ta bảo làm ăn ở phương Nam càng dễ phất hơn, nên cậu ta tính dùng số tiền có sẵn trong tay làm vốn, qua đó làm những việc dễ thắng đậm hơn.
Còn chú Ba vò đầu bứt tóc mãi, thấy mình chẳng có ý tưởng gì, đành khốn khổ hỏi Nhiếp Chấn Hoành, “Anh, em không thể theo anh sao ạ?”
Nhiếp Chấn Hoành cười rõ tươi: “Đương nhiên là chú có thể rồi!”
19
Đôi lúc, sự bầu bạn chính là lời tỏ tình kiên trường nhất.
Khi Nhiếp Chấn Hoành đang từng bước gầy dựng sự nghiệp của mình thật chắc chắn, thì Lâm Tri cũng bình yên trải qua thời tiểu học và cấp 2.
Lần này, tách khỏi sự bắt nạt và xa lánh, Lâm Tri cũng hưởng thụ được những ngọt bùi đắng cay của thời học sinh như các bạn bè đồng trang lứa.
Chẳng qua với bé con bây giờ, nỗi lo lớn nhất của cậu chỉ là nhỡ không hoàn thành bài tập đúng hạn thì biết làm sao thôi, chứ không còn phải bất an lo sợ bị bạn bè cô lập, cũng không cần đau khổ hoang mang vì bị thế giới bỏ rơi nữa.
20
“Ê, Lâm Tri! Xuống chơi đi! Hôm nay tụi nó tính đi hát Karaoke đấy, đi chung nhé!”
Ven con phố của khu tập thể cũ, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa đang khum tay thành hình loa, gào lên tầng trên.
Chẳng bao lâu sau, một cái đầu thò ra từ ban công tầng 2, đáp lại cô bé: “Không đi.”
“Tại sao? Cậu lại định vẽ tranh à?” Cô bé dẩu môi, “Ngày nào cũng vẽ, cậu không thấy chán à? Ra ngoài hít thở không khí trong lành đi chứ!”
Thiếu niên trên ban công mím môi, khoe đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Hôm nay không vẽ.”
Nét mặt cậu rất sinh động, đôi mắt lộ vẻ chờ mong, “Hôm nay anh Hoành sẽ đưa tớ đi chơi vườn bách thú!”
“Lại là anh Hoành, suốt ngày anh Hoành.” Đỗ Tử Vân ở dưới lầu nhệch miệng, “Ổng già chát mà sao rảnh thế!?”
“Ui cha!”
Đỗ Tử Vân vừa dứt lời thì bị cái gì đấy đập vào đầu.
Cô nàng ngước lên thì thấy đấy là chiếc máy bay mà Lâm Tri gấp bằng giấy vẽ bỏ đi.
Không đau ngoài da, nhưng lại khiến Đỗ Tử Vân đau trong lòng.
“Lâm Tri! Con thuyền tình bạn của chúng mình sắp lật rồi đấy!” Cô bé chống nạnh gào lên tầng trên.
“Ai bảo cậu nói xấu anh Hoành.” Lâm Tri đứng trên ấy lí nhí nói xuống.
Nhưng cậu cũng biết việc mình làm là sai, nên lại thò đầu ra ngoài thêm chút nữa, nghiêm túc nói với Đỗ Tử Vân, “Không lật đâu, không lật được đâu, cậu bay lên đây mà đập tớ này.”
Đỗ Tử Vân bật cười vì tức, cầm máy bay giấy lúc lắc nắm đấm, “Cậu tưởng tớ là Powerpuff Girl à!?”
Đang nói dở chừng, Đỗ Tử Vân cảm thấy đầu mình lại bị tấn công.
Một bàn tay to ấn đầu cô bé xuống.
“Suốt ngày chỉ biết bắt nạt Lâm Tri thôi.”
Nhiếp Chấn Hoành đã về từ lúc nào chẳng hay.
Anh đỗ xe ở một bên, xuống xe cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai đứa.
“Không được chạm vào đầu cháu, kẻo cháu