Bạn bè chơi mạt chược với nhau, thua tiền chỉ là việc nhỏ, giải trí mới là chính yếu.
Đám bạn cười đùa chơi tới tận khi trời chiều đã ngả về Tây.
Khi đồng hồ trong cửa hàng chỉ 18 giờ, Lâm Tri cũng xuất hiện trước tiệm mạt chược đúng lúc này.
Đúng giờ đúng giấc, tới đón anh Hoành nhà cậu về ăn cơm.
“Úi, đã tới giờ này rồi cơ à!”
Nhiệt Hợp Mạn nhìn thấy Lâm Tri thì lập tức nhớ ra mình cũng phải về nhà chăm vợ chăm con thôi.
Chú ta đánh nốt ván rồi chào tạm biệt mọi người, “Tôi về trước nhé các anh em.”
“Ấy, Lão Mạn chờ đã nào.”
Tần Thiên gọi chú ta, đứng chạy chạy tới bốt bảo vệ của khu phức hợp ở cách đấy mấy mét.
Họ đều thấy Tần Thiên nói chuyện với bảo vệ ở trong bốt.
Hai người rõ ràng có quen nhau, lại còn rất là gần gũi nữa, không khí vô cùng thân mật.
Dù anh bảo vệ đang ngồi trên chiếc ghế trong bốt, nhưng vẫn có thể thấy người đàn ông cao lớn lấy thứ gì đó ra từ dưới bàn, đưa cho Tần Thiên.
Còn Tần Thiên thì vui vẻ chạy về tiệm mạt chược, đưa cái túi mình đang cầm cho Nhiệt Hợp Mạn, “Đây ạ, lá rau nhà em trồng được, đại ca Lão Mạn mang về mà xào!”
“Sao anh lại mặt dày thế được!” Nhiệt Hợp Mạn từ chối.
Tần Thiên vui tươi hớn hở đáp, “Có gì đâu anh, đáng mấy tiền đâu mà!”
Cậu nhét nó vào tay Nhiệt Hợp Mạn, rồi lại đưa một cái túi khác cho Nhiếp Chấn Hoành, “Hai anh cũng cầm một túi về nhé!”
Quả thực cũng chẳng phải món gì đắt đỏ, hai người đều nhận lấy.
Lương Tam ngồi ngoài rìa nhìn, ghen ăn tức ở hoạnh họe, “Giồ ôi, giờ sếp Tần không thèm coi lũ chân đất mắt toét như anh đây ra gì nữa rồi.”
Quen nhau bấy lâu, giờ còn khuya Tần Thiên mới sợ anh chàng, cậu còn chống nạnh vặc ngược lại, “Ai bảo người nào đấy nghi ngờ rau nhà em trồng xài phân chuồng? Em cũng chẳng dám làm tổn thương cái dạ dày quý báu của anh Lương nhà mình đâu ạ!”
Lương Tam phải nghĩ mãi thì mới nhớ ra hồi xưa mình từng vui mồm đùa một câu lúc Tần Thiên mang đồ ăn qua tặng.
Uầy, không ngờ thằng cu này ghim chặt thế!
Lương Tam đang xắn tay áo tính ăn thua đốp chát với Tần Thiên, thì một con xe Volkswagen màu trắng chợt đỗ lại ngay trước cửa tiệm mạt chược.
Một người đàn ông nho nhã bước xuống xe, đeo đôi kính tơ vàng, ôn hòa nói với Lương Tam, “Tiểu Hạo, em lại bắt nạt Tiểu Tần à?”
“… Đệt.” Lương Tam không chịu thua kém, “Anh à! Rõ ràng là nó bắt nạt em đấy chứ!”
Lương Tam chẳng hiểu vì sao ở trong mắt đại ca, anh chàng cứ thành người xấu ấy?! Cáu ghê.
“Anh Phương, anh xong việc rồi ạ?”
Tần Thiên thấy Phương Hoành Tiệm đến, thì không đùa cợt với Lương Tam nữa, chuyển qua bàn chuyện chính với ông chủ nhà mình, “Chuẩn bị xong khu lớn chưa ạ?”
Mấy năm gần đây, doanh nghiệp chuyển phát nhanh của họ phát triển không ngừng, quy mô cũng liên tục được mở rộng.
Lấy Dung Thành làm trung tâm, họ đã mở địa bàn ra toàn bộ khu vực Tây Nam, thành lập mấy đại lý để chia nhau quản lý.
Cuối tuần này Phương Hoành Tiệm còn đi hẳn qua khu khác để chạy quy trình mở rộng khu vực mới.
“Ừ, cũng ổn, rất thuận lợi.” Phương Hoành Tiệm gật đầu, “Về sau mỗi tháng qua một lần là được, bình thường thì liên lạc qua mạng thôi.”
“Anh Tiểu Thiên!” Bấy giờ, một người lại nhảy ra từ chiếc xe màu trắng, đấy chính là cu cậu Vương Đông Đông đi chạy việc cùng Phương Hoành Tiệm.
“Ai qua giúp em khuân hoa quả trên xe xuống với!”
Vương Đông Đông thò đầu ra, vẫy tay với mấy người đứng ngoài tiệm mạt chược, “Mấy anh không biết đâu, lúc về tụi em đi qua một vườn trái cây.
Chu choa, quýt bệt đít chỗ ấy to ơi là to! Em với anh Phương nếm thử đều thấy ngọt, nên mua một ít về nè!”
Tuy nói là một ít, nhưng thật ra những quả quýt cam vàng đã chất đầy cả cốp xe.
Lương Tam hùng hổ qua khiêng giúp.
Nhiếp Chấn Hoành và Lâm Tri thấy thế thì vội đến đỡ đần một tay.
Kết quả chẳng có gì bất ngờ, họ cũng được chia một rổ trái cây.
“Bao nhiêu tiền?”
Nhiếp Chấn Hoành biết bé con nhà mình thích ăn quả này, nên cũng chẳng khách khí.
Nhưng nhận rổ rồi, anh vẫn nằn nì đòi trả tiền.
“Giời, khách khí thế.”
Lương Tam đứng cạnh đấy hơi bực, quàng tay lên vai Nhiếp Chấn Hoành, sẵng giọng, “Nhà Tiểu Tần cho ông rau thì ông nhận, nhà tôi tặng hoa quả ông lại không lấy à?”
Nhiếp Chấn Hoành dở khóc dở cười, đành phải thôi.
Thật ra, sau khi nhận ra chuyện nhà Tần Thiên với nhà Lương Tam cũng giống nhà mình, thì Nhiếp Chấn Hoành không khỏi thấy thân thiết với họ hơn hẳn.
Dù gì trong một thành phố to thế này, tìm được mấy đồng loại đâu phải là dễ.
Huống chi mọi người còn hợp nhau, chuyện đấy lại càng hiếm hơn.
“Được rồi, lần tới cần sửa giày mua giày gì ông cứ qua tôi nhé, chớ khách khí với tôi.”
Chẳng mấy khi mọi người tụ tập với nhau, Lương Tam thích náo nhiệt và rất nghĩa khí bèn kêu la đi ăn chung đi.
Nhiếp Chấn Hoành nhìn về phía bé con nhà mình, phát hiện cậu đã ngồi xổm một bên chơi với Tần Thiên và cả Vương Đông Đông rồi —— ba cậu đang vừa bóc quýt, vừa chụm đầu say sưa nhìn di động, hình như đang xem trò chơi gì đó.
“Được.
Hai đứa tôi đi.” Nhiếp Chấn Hoành bèn gật đầu thay cả hai.
“Em với anh Long cũng đi được ạ!” Tần Thiên tai thính, cũng nghe thấy, vui tươi hớn hở giơ tay bày tỏ, “Nhưng phải đợi tới 7h cho anh Long tan làm đã!”
“Biết rồi, biết rồi!” Lương Tam đảo mắt cạn lời, “Suốt ngày chỉ có anh Long anh Long thôi, anh thấy chiều nay ngồi chơi mạt chược mà mày ngoái lại nhìn người ta không biết bao nhiêu lần ấy!”
“Anh tưởng em không thấy anh nhắn tin cho anh Phương à?” Tần Thiên lè lưỡi với anh chàng, “Chó chê mèo lắm lông!”
“Hừ, hôm nay ông đây phải…”
Lương Tam lại xắn tay áo lên định nhào vô, nào ngờ lại bị véo eo, “Tiểu Hạo?”
“… Khụ, ý em là, em qua chơi game với bọn nó ạ!”
Đối mặt với lời cảnh cáo “dịu dàng” của đại ca, Lương Tam lập tức biết rén mà đầu hàng ngay, ấn Phương Hoành Tiệm lên chiếc ghế chơi mạt chược, “Anh, anh ngồi nghỉ ngơi một lát đi!”
Phương Hoành Tiệm vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ nhìn đứa em mình chui vào giữa đám trẻ.
Anh lắc đầu, dứt khoát quay đầu lại bàn chuyện làm ăn buôn bán với Nhiếp Chấn Hoành.
Dù gì hai người đều từng có kinh nghiệm với nghề thương mại điện tử, nên cũng có đề tài chung để nói với nhau.
*
“Suỵt —— tụi mình cứ nằm sấp đã, quan sát tình hình coi sao!”
“Nghe thấy tiếng bước chân không? Lát nữa nó thò ra, mình sẽ đánh nó!”
“Đúng đúng đúng, nạp đầy đạn đi đã.”
Bên bụi cây ở khu dân cư, bốn cái đầu xù xù đang ngồi xổm ở đấy, chia thành nhóm hai người túm tụm với nhau.
Ai nấy đều cầm ngang di động, hoạt động ngón tay trên màn hình.
“Chuẩn bị… nhào zô, đánh!”
Cạch cạch ——
Pằng pằng pằng ——
Tần Thiên đang thầm thì chỉ đạo bên tai Lâm Tri, nào ngờ những tiếng súng liên thanh bỗng vang lên trên loa.
Chỉ trong chớp mắt, thằng người trong màn hình đã ngã xuống đất ngủm củ tỏi.
Còn đồng đội vẫn cầm lựu đạn ở bên cạnh cậu thì hình như đã sợ đờ đẫn trước cảnh tượng ấy, lựu nổ rồi mà vẫn chưa buông tay.
GAME OVER.
“Hề hề, chú mày còn non và xanh thế, mà còn muốn giết anh hả?”
Lương Tam rốt cuộc cũng được đắc ý vênh váo.
Anh chàng vác súng nhảy nhót trên thảm cỏ.
Nếu không phải quân địch trước mặt đã biến thành hòm, thì anh chàng còn phải nhảy thêm mấy vòng quanh “xác” Tần Thiên và Lâm Tri.
(4 cậu này đang chơi PUBG, nhân vật chết sẽ hóa thành hòm xác, cho người còn sống loot trang bị trong đấy)
“Anh Lương, anh không biết xấu hổ à? Bắt nạt tụi em mà không thấy ngượng tay hay sao!”
Tần Thiên tức phồng má, đặt tay lên vai người anh em tốt Lâm Tri, bất bình thay cậu, “Bạn Tiểu Lâm nhà ta mới học cách cầm súng thôi mà! Anh cũng phải nhường tụi em một tẹo chứ!”
“Anh Tiểu Thiên, đấy là anh không biết rồi.
Người ta thường bảo vào chiến trường thì dứt tình cha con, nhường làm sao được!” Vương Đông Đông nằm mát ăn bát vàng thắng nhờ Lương Tam cười hì hì nói, “Phải thất bại thì mình mới trưởng thành được chớ!”
“Em giỏi lắm Đông Đông,” Tần Thiên nhảy lên thọc Vương Đông Đông một cái, “Giờ em cũng học phải thói hư tật xấu rồi!”
Từ đầu chí cuối, Lâm Tri chẳng hó hé gì, nhưng lại nhìn thằng người nhỏ trên màn hình với đôi mắt sáng ngời sinh động.
Cậu chọc ngón tay vào kho vũ khí.
Cậu cảm thấy trò chơi mà mình mới tiếp xúc này rất là mới mẻ và thú vị.
Chẳng qua, cậu bấm lung ta lung tung, bất cẩn