Dù bảo sắp tới bữa trưa, nhưng tới lúc Vương Kim Bảo mua vỏ sủi cảo về, thì thật ra mới vừa qua 11 giờ.
Trương Thúy Phương không thích phòng bếp được tích hợp ở tầng 1 của tiệm tạp hóa.
Nó chật chội quá, không gian chỉ có 2-3 mét vuông, quả thực không tiện cho thím trổ tay nghề.
Vì thế thím quyết định kêu Vương Kim Bảo dọn cái bàn bình thường hay dùng để chơi mạt chược ra, đặt bên ngoài cửa tiệm, trải thêm một tấm ván gỗ vuông lớn lên mặt bàn lõm, thế là thành một cái bàn ăn.
Nhân sủi cảo đã được băm nhuyễn quấy đều ở trong nhà, Trương Thúy Phương mang ra đặt lên bàn, rồi lại lấy một cái đ ĩa nhỏ đựng ít nước lã để cạnh chồng vỏ bánh.
“Biết gói không?”
Thím kéo Lâm Tri đến cạnh bàn.
Lâm Tri nhìn đống vỏ tròn tròn một lát, hơi do dự gật đầu.
Cậu còn nhớ ngày xưa mỗi khi Tết đến, mẹ hay kéo cậu làm vằn thắn chung.
Ban đầu cậu không biết gói, sau này gói ròng rã mấy năm, dần dà cậu cũng nhớ cách.
Chẳng qua, cậu chưa bao giờ gói đẹp được bằng mẹ.
“Không sao, cứ biết gói là được rồi!”
Trương Thúy Phương như thể nghe thấu điều cậu còn chưa nói hết, bảo vô cùng thoải mái, “Gia đình ăn với nhau thôi mà, quan trọng đẹp xấu gì đâu!”
Đoạn, thím bèn nhét mấy miếng vỏ bột vào tay Lâm Tri.
“…”
Lâm Tri cầm vỏ sủi cảo bằng tay trái, tay phải hẵng còn nửa quả quýt, hai tay giơ trên bàn, hơi lúng túng chẳng biết nên làm gì trước.
Đôi lúc Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy, Lâm Tri rất giống một chú robot.
Có chương trình được lập trình sẵn, có thể làm nhiều chuyện đâu ra đấy, còn có hẳn logic và nề nếp của riêng mình.
Nhưng nếu gặp phải chuyện gì trái với thói quen hành vi bình thường, chú robot này sẽ bị loạn mã lệnh, đờ hết cả ra.
Lúc này, Nhiếp Chấn Hoành còn chưa hiểu được ý nghĩa đằng sau hành động của cậu.
Anh chỉ cảm thấy rất thú vị, không khỏi để ý đến Lâm Tri nhiều hơn.
“Đưa quýt cho tôi đi.”
Thấy Lâm Tri hẵng còn giơ tay, Nhiếp Chấn Hoành bèn mở miệng giải quyết khúc mắc giúp cậu, “Tôi tiêu diệt cho.”
Ý của anh vốn là bảo Lâm Tri đưa nửa quả quýt còn thừa cho anh, nào ngờ chú robot vẫn làm theo “chương trình” định sẵn ban nãy, bẻ mấy múi quýt còn dư kia ra rất đỗi tự nhiên, nhét thẳng vào miệng anh.
“Úi chà, Tiểu Nhiếp ăn trên ngồi trốc quá ha!”
Trương Thúy Phương ngồi một bên thấy thế, thì rất lấy làm khinh thường, “Còn giỏi sai bảo Tiểu Lâm nhà ta quá nhỉ!?”
“?”
Miệng Nhiếp Chấn Hoành bị miếng quýt to chặn cứng, không phun ra nổi nửa chữ giải thích, chỉ có thể kêu oan trong lòng.
Nhưng Lâm Tri lại chủ động mở miệng.
“Chú Nhiếp sửa giày giúp em.
Tay chú bẩn, em đút chú ăn ạ.”
Nước quả lạnh lẽo vừa trượt xuống họng, Nhiếp Chấn Hoành lại bị sặc đến độ ho sù sụ.
“Trời đất ơi, ha ha ha, Tiểu Lâm, cưng gọi thằng nớ là gì cơ?”
Chiếc sủi cảo vừa gói xong trong tay Trương Thúy Phương bị thím bóp phòi cả nhân ra trước lối xưng hô của Lâm Tri.
“Chú… Nhiếp ạ?”
Lâm Tri ngờ nghệch ngước mắt lên.
Thật ra trước kia Lâm Tri thầm gọi Nhiếp Chấn Hoành là anh hai sửa giày.
Về sau hai biết nhau rồi, cậu ngồi ngày ngày trên ban công, cũng biết tên của người đàn ông ấy qua lời những kẻ xung quanh.
Rồi sau nữa, Nhiếp Chấn Hoành dẫn cậu về nhà, mời cậu ăn, còn sửa giày miễn phí cho cậu.
Trên tấm vải bạt chẳng có mấy màu sắc trong trái tim Lâm Tri, một màu sắc mới dần xuất hiện.
Cậu còn nhớ như in ngày mưa hôm ấy, người đàn ông này tự xưng là “chú”.
Lâm Tri không rõ gọi thế thì sai ở đâu, nhưng cậu lại khiến Trương Thúy Phương cười như nắc nẻ.
“Ôi cái giời đất ơi, hai đứa hơn kém nhau chưa tới chục tuổi đúng không?”
Trương Thúy Phương không rõ tuổi cụ thể của Nhiếp Chấn Hoành, nhưng thím vẫn nhớ anh chỉ mới hơn 30 một tẹo.
Còn Lâm Tri tuy là trẻ thật, nhưng chắc chắn đã trưởng thành rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy hai đứa cùng một nhóm tuổi.
“Nếu cưng gọi Tiểu Nhiếp là chú,” Trương Thúy Phương chỉ vào bản thân, buồn cười bảo, “Thì sẽ phải gọi chị là bà rồi còn gì? Ha ha ha, thế thì xa xôi quá! Chị không chịu đâu!”
Bấy giờ, cuối cùng Nhiếp Chấn Hoành cũng nuốt trôi miếng quýt.
Anh húng hắng, tai hơi nóng lên vì bị Trương Thúy Phương giễu cợt.
Hôm đấy anh chỉ tiện mồm nói đùa một câu vậy thôi, nào ngờ bây giờ lại bị cậu thanh niên gọi mình là chú với gương mặt chân thành tha thiết như thế.
Khiến cái mặt già của anh cũng phải đỏ lên.
Sao lại giống kiểu ghẹo gái của mấy đứa học sinh thế này?!
Anh lại ho khan mấy lần, rồi mới nghiêm túc bảo Lâm Tri.
“Trước đấy tôi đùa thôi, cậu gọi tôi là anh Hoành là được.”
“… Dạ.”
Lâm Tri không biết tại sao lúc trước Nhiếp Chấn Hoành lại giỡn như thế, cậu chỉ ngoan ngoãn gật đầu, gọi người ta.
“Anh Hoành ạ.”
*
Cuối cùng, về cơ bản Trương Thúy Phương và Nhiếp Chấn Hoành cùng gói hết nửa ký vỏ sủi cảo.
Nhiếp Chấn Hoành dán đế