Nói xong câu ấy, bản thân Nhiếp Chấn Hoành cũng phải cười trước.
Nhưng cười một lát, liếc cậu thanh niên đang nghiêm túc cúi đầu rửa tay dưới vòi nước, nụ cười bên môi anh lại vụt tắt.
Ngẫm lại Phan Tri Nhạc còn trẻ mà đã đi đến bước đường tự sát, và cả người anh em ngày xưa từng làm ăn buôn bán chung với mình, Nhiếp Chấn Hoành chợt nhận ra một điều rõ ràng là, đôi khi đơn giản cũng không phải chuyện gì xấu.
Cậu em hàng xóm thoạt trông ngốc nghếch ngờ nghệch, biết đâu nội tâm lại thông suốt hơn lũ các anh.
Không nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ chú tâm làm việc mình thích, dường như chính vì vậy nên thế giới lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Còn chú bé Lâm thì vẫn không hay biết gì, cũng không nhận ra mình đã được nâng lên một tầm cao hùng vĩ trong lòng Nhiếp Chấn Hoành.
Cậu chỉ ngoan ngoãn rửa sạch màu vẽ dính tay, sau đó đi đến kệ hàng trong phòng, lấy chiếc khăn sạch lau khô tay mình.
Dường như cậu đã vô thức đưa tiệm sửa giày này vào vùng an toàn của mình, không còn xa lạ và phòng bị như lúc đầu nữa.
Thậm chí cậu còn dám chủ động chạm vào đồ đạc trong ấy.
“Ô, cậu thợ giày mới tới đấy à?”
Lúc cậu đang lau tay, một khách hàng bỗng nhiên bước vào trong tiệm, cất giọng hơi ngạc nhiên.
Nhiếp Chấn Hoành vẫn còn ở sân sau, nghe thấy tiếng nên anh đi vào, nhưng không rõ lời vị khách kia nói, “Cậu thợ giày gì cơ?”
Khách đến là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đeo kính, thoạt nhìn rất hào hoa phong nhã, có phong thái của dân học hành.
Bấy giờ, anh ta chỉ vào Lâm Tri, nói với Nhiếp Chấn Hoành, “Cậu này không phải là thợ học việc mà chú nhận về à?”
Chẳng trách Hà Khiêm lại nghĩ như vậy.
Anh ta là khách quen của tiệm, vì phải đi làm gặp đối tác, nên anh ta rất hay đến tiệm Nhiếp Chấn Hoành sửa và đánh giày.
Binh thường anh ta toàn thấy Nhiếp Chấn Hoành đeo tạp dề da để đỡ dính bẩn khi sửa giày.
Nhưng lúc này tiệm không bật đèn, cửa hàng hơi âm u, người đàn ông đeo kính không thấy màu vẽ trên người Lâm Tri, chỉ để ý cậu cũng đeo tạp dề buộc cổ, liếc qua cũng từa tựa cách ăn mặc của Nhiếp Chấn Hoành!
Nhưng mà xinh trai hơn —— Hà Khiêm thầm bổ sung trong lòng —— không thô kệch như ông chủ Nhiếp.
“Em lấy đâu ra bản lĩnh nhận thằng bé về học việc ạ?”
Nhiếp Chấn Hoành cười to một lúc rõ lâu vì câu nói của Hà Khiêm, sau đấy mới ôm vai Lâm Tri giới thiệu cậu với khách quen, “Đây là cậu em hàng xóm dưới nhà em, người ta là họa sĩ, dân nghệ thuật thứ thiệt đấy.”
“Hở?”
Hà Khiêm nghe vậy là hỏi liền, “Vẽ tranh à? Phong cách gì, truyện tranh, doodle, hay là minh hoạ?”
Nhắc đến đề tài này là Nhiếp Chấn Hoành ù ù cạc cạc ngay.
Anh vỗ nhẹ lên lưng Lâm Tri, “Anh Hà cũng là dân tri thức, hai người hẳn sẽ có đề tài chung để nói với nhau.”
Dân tri thức?
Lâm Tri hoàn toàn không hiểu ba chữ này có nghĩa gì, nhưng Hà Khiêm chẳng chờ cậu lên tiếng mà đã phẩy tay luôn, “Chỉ là kiếm miếng cơm trong nhà xuất bản thôi, ông chủ Nhiếp chớ làm tôi xấu hổ!”
Lâm Tri biết đại khái nhà xuất bản là gì, nhưng cậu hoàn toàn chẳng có bất kỳ hứng thú gì với đề tại này.
Toàn bộ tâm trí cậu chỉ dồn vào câu nói vừa rồi của Nhiếp Chấn Hoành, cậu ngước lên hỏi cực kỳ nghiêm túc.
“Anh muốn nhận em làm thợ học việc ạ?”
Lâm Tri ngẫm ngợi, làm cho anh Hoành có vẻ dễ hơn bán nhà đất nhiều ấy.
Không cần dậy sớm thức khuya, không phải học thuộc sổ tay, khỏi cần nhớ giá thuê của các loại nhà, cũng đỡ phải giao tiếp với nhiều người luôn.
Còn được cái nữa là, chỗ làm ở ngay dưới nhà cậu, cậu có thể về nhà vẽ tranh đúng giờ, đi ngủ đúng giấc, không phải đeo đôi giày da khiến cậu đau chân, mặc bộ comple làm cậu khó chịu nữa.
Có vẻ… giống lời mẹ dặn, là một công việc siêu tốt ý.
“Em còn coi là thật đấy à?”
Nhiếp Chấn Hoành cúi đầu là thấy ngay đôi mắt đen láy của Lâm Tri.
Anh phát hiện mắt cậu không ẩn chứa vẻ đùa giỡn, chỉ tỏa ra ánh sáng nóng bỏng.
Anh lại thấy hơi đau đầu.
“Thân anh nuôi được mỗi miệng anh thôi,” anh cố gắng ấn đầu cậu hàng xóm xuống, “Không có tiền thuê em đâu.”
Chuyện này là thật.
Tuy Nhiếp Chấn Hoành chỉ tốn 2000 tệ để thuê cửa hàng này, nhưng anh tính phí sửa giày rất rẻ, một đôi vài đến vài chục tệ là cùng.
Cuối tháng trả xong tiền thuê nhà, số lợi nhuận còn lại chỉ đủ chi tiền ăn uống của anh, rồi thêm vài lá trà mấy bao thuốc, chứ chẳng còn thừa bao nhiêu.
Nhiếp Chấn Hoành không rõ tình cảnh của Lâm Tri lắm, nhưng sau đêm mưa lần trước, anh cũng để tâm và thương cảm đứa trẻ không còn mẹ này nhiều hơn.
Anh tính giúp Lâm Tri mà chưa tìm được cơ hội thích hợp, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc giữ cậu nhóc lại chung một mái nhà.
Miếu nhà anh nhỏ, đừng nên chắn ngang đường đời rộng mở của người ta.
“Không trả tiền cũng không sao!”
Chất giọng trong trẻo chợt cắt ngang dòng suy tưởng của Nhiếp Chấn Hoành.
Nhiếp Chấn Hoành hơi kinh ngạc.
Anh nhìn về phía Lâm Tri, lại nghe thấy cậu nói rất đỗi thản nhiên, “Bao ăn là được ạ.”
Cậu họa sĩ đeo chiếc tạp dề sặc sỡ có vẻ rất cố chấp, đếm ngón tay nói với anh, “Một ngày hai bữa, một tháng 60 bữa, mỗi bữa 10 tệ, chỉ cần 600 tệ thôi ạ.”
Nhiếp Chấn Hoành không khỏi hỏi lại theo lời cậu, “Một ngày ba bữa cơ mà, bữa còn lại đâu?”
Lâm Tri chớp chớp mắt, “Em không ăn sáng ạ.” Ăn chung với bữa trưa luôn, có thể tiết kiệm ít tiền.
Dạo này cậu toàn làm như thế.
Nhiếp Chấn Hoành cau mày, “Em vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, sao lại không ăn sáng được?”
Hà Khiêm đứng ngoài rìa nhìn hết nổi