Biết Lâm Tri nhạy cảm, nên Nhiếp Chấn Hoành không dám suy nghĩ miên man trước mặt cậu nhóc nữa.
Dù gì từ đầu chí cuối, tất cả chỉ là dao động cảm xúc của anh do tâm trạng đã đổi khác, em hàng xóm có biết gì đâu, không nên để người ta phải suy đoán trong vô vọng và lo lắng bất an.
Nói toẹt ra là, Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy nếu Lâm Tri mà biết thật, thì anh bị vả một cái hẵng còn là nhẹ.
Nhưng chừng nào còn chưa gỡ hết đống tơ lòng rối mù của mình, thì Nhiếp Chấn Hoành không muốn tạo ra bất kỳ hiểu lầm nào hết.
Anh vẫn thích thấy cậu nhóc sống vui vẻ, vô lo vô nghĩ hơn.
Vào thời khắc này, Nhiếp Chấn Hoành hiển nhiên đã quên mất một điều.
Với quá khứ và cái độ lơ ngơ của chú nhóc, thì dù cậu có thực sự phát hiện ra anh có gì không ổn, liệu cậu có đoán nổi không?
Chẳng qua, phiền não bấy giờ của anh còn chưa đi xa đến mức đấy.
“Ông chủ Nhiếp, họa sĩ Lâm!”
Mấy hôm sau, Hà Khiêm lại qua tiệm lần nữa.
Lần này anh ta đã đánh tiếng trước với Nhiếp Chấn Hoành, xác nhận là Lâm Tri đang phác thảo, hơn nữa còn sắp vẽ xong đến nơi, thì mới yên tâm qua bên này.
Anh ta còn xách thêm một cái hộp, có vẻ là quà tặng.
“Tôi nghe mấy người rành hội họa trong bộ phận bảo họ đều thích dùng màu của hãng này, nên mua hai hộp.”
Anh ta vui tươi hớn hở đưa túi cho Nhiếp Chấn Hoành, không quấy rầy Lâm Tri còn đang ngồi trước bảng vẽ, “Chẳng rõ có mua đúng không, nếu Tiểu Lâm không thích, thì tôi đổi loại khác!”
Nhiếp Chấn Hoành nhận đồ xem thử.
Anh chỉ cảm thấy màu vẽ nào mà chả giống nhau.
Nhưng Lâm Tri đang ngồi trong phòng thì lại quay đầu sang vì câu nói của Hà Khiêm.
“A.”
Cậu thấy hộp màu mà Nhiếp Chấn Hoành móc ra từ trong túi, đôi mắt đen sáng bừng hẳn lên.
Hiếm khi Lâm Tri lại đứng dậy ngay, đi lên trước nhận màu vẽ, còn cảm ơn Hà Khiêm cực kỳ nghiêm túc, “Cảm ơn ạ.”
Cậu đang hết một màu đúng lúc này! Mới nãy cậu pha bằng mấy màu khác hoài, mà vẫn chưa đúng vị lắm.
Giờ thì tốt rồi!
Cảm ơn xong, Lâm Tri không đợi Hà Khiêm đáp lời mình, mà lập tức quay về chỗ ngồi.
Cậu mở hộp màu ra, quen tay hay việc lấy một tuýp màu, chấm chấm lên bảng pha, rồi lại tiếp tục chuyên tâm với bức họa.
Hà Khiêm cũng chẳng thấy có vấn đề gì.
Nhìn theo bóng Lâm Tri, anh ta phấn khởi bảo, “Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.”
Anh ta tiếp xúc nhiều với dân văn học nghệ thuật, biết hội ấy toàn mấy người có tính nết kỳ cục, cu cậu Lâm Tri còn dễ chịu rồi đấy.
Chỉ cần có thể giải quyết khó khăn trước mắt giúp anh ta, thì có cho cậu họa sĩ này trét màu lên mặt mình anh ta cũng sẵn lòng!
Nhưng Nhiếp Chấn Hoành thì ngược lại, anh đứng một bên quan sát, lòng bỗng hơi hụt hẫng.
Anh chưa từng để ý… mấy tuýp màu của cậu nhóc đã bẹp dí rồi.
Thậm chí nhiều tuýp còn bị biến dạng, như kiểu dùng hết kem đánh răng nhưng không nỡ vứt đi, nên người ta cuộn tròn nó lại, chỉ để chắt ra từng giọt cuối cùng.
Thế mà anh còn bảo là mình để tâm đ ến cậu nhóc lắm với chả vừa, hơn người khác nhiều cơ đấy.
Anh còn chẳng phát hiện ra khó khăn thiếu thốn trong việc vẽ vời của Lâm Tri.
Nhiếp Chấn Hoành nhìn người đang vùi đầu nghiêm túc vẽ tranh trong phòng, hoàn toàn không thấy thiếu thốn khó khăn gì kia, trái tim lại bắt đầu đau nhoi nhói như mấy hôm trước.
Cái đứa ngốc này.
Người đời bảo con có khóc thì mẹ mới biết mà cho bú, còn cu cậu thì sao, chẳng thèm kêu chít lấy một tiếng!
Hà Khiêm không biết dòng suy tưởng phức tạp phong phú trong nội tâm Nhiếp Chấn Hoành bấy giờ, lúc này anh ta chỉ một lòng hướng về sự nghiệp.
“Tiểu Lâm vẽ đến đâu rồi? Có tiện cho anh xem một tí được không?”
Sau phản ứng lần trước của Lâm Tri, Hà Khiêm không dám đến gần quá, chỉ nhẹ nhàng hỏi vậy từ đằng xa.
Có lẽ do của tặng là của lo, của cho là của nợ, nên người luôn không thích phản ứng với kẻ lạ như Lâm Tri lại gật đầu, dịch ghế của mình qua một bên.
Dù sao… cậu cũng sắp vẽ xong rồi.
Lâm Tri nghĩ bụng, hình như người này, là người trả tiền đấy.
Cho anh ta xem cũng chẳng sao.
Hà Khiêm lại ngạc nhiên vì được đối xử tốt như thế, vội vàng bỏ Nhiếp Chấn Hoành lại đằng sau, sải bước đến cạnh Lâm Tri, xoay người ngắm bức tranh của cậu.
Dù gì