Chú ve con mà Lâm Tri vẽ lên miếng gạc, được Nhiếp Chấn Hoành quý trọng giữ gìn mấy hôm liền.
Đến cả lúc tắm rửa, anh cũng bọc nó lại cẩn thận bằng màng thực phẩm, không để dính nước, còn chăm chút hơn vết thương của mình.
Nhiều lần có khách tới tiệm, thứ họ để ý đầu tiên là mảnh trắng toát trên cánh tay anh.
Họ đang băn khoăn sao ông chủ Nhiếp lại bị thương thì chợt phát hiện con vật nhỏ đáng yêu trên miếng gạc.
Vì thế các khách hàng lại chuyển sự tò mò qua chỗ khác, hỏi Nhiếp Chấn Hoành đầy vẻ hiếu kỳ, là nhà anh có bé nào giỏi thế, vẽ sinh động ghê nhỉ.
Những lúc như thế, Nhiếp Chấn Hoành toàn cười rồi liếc Lâm Tri, xong mới trả lời khách: “Vâng, một cậu nhóc rất đáng yêu ạ.”
Sau nhiều lần, cuối cùng Lâm Tri cũng nhận ra, “cậu nhóc” mà người đàn ông nhắc đến chính là mình.
“Em không phải nhóc nha.”
Chờ một khách nữa đi, Lâm Tri mới ló đầu ra khỏi bảng vẽ, sửa lại lời Nhiếp Chấn Hoành, “Em là cậu to rồi.”
Nhiếp Chấn Hoành thấy buồn cười trước từ ngữ mà cậu mới nghiêm túc sáng tạo ra, dịch ghế đến trước mặt cậu hàng xóm, vò mái tóc mềm mại kia, “Ồ, to thế nào cơ?”
Giờ lòng anh đang có ý với cậu, nên không nhịn nổi chỉ muốn chòng ghẹo Lâm Tri, “To hơn cả anh à?”
Ỷ vào việc Lâm Tri không hiểu, Nhiếp Chấn Hoành bắt đầu nói năng mập mờ ý tứ bậy bạ.
“Ừm… thế thì không ạ.”
Lâm Tri lắc đầu.
“Vậy mới phải chứ.”
Nhiếp Chấn Hoành tự thấy vui khi xuyên tạc câu nói nghiêm túc của cậu nhóc theo ý mình, “Ở trước mặt người khác, Tri Tri có thể là người lớn.
Nhưng trước mặt anh, em mãi mãi là nhóc thôi.”.
Lâm Tri rà lại logic của anh Hoành trong đầu.
Ừm, hình như cũng đúng á.
Vì thế cậu gật đầu, “Vâng ạ.”
“Ngoan lắm.” Nhiếp Chấn Hoành hài lòng nở nụ cười.
Lúc này trời vừa qua trưa, đường phố ngoài kia đang tạm dừng náo nhiệt.
Dân cư quanh đây đã dạo đủ rồi, họ mua thức ăn về nhà nấu cơm nghỉ trưa.
Còn các quán hàng rong ven đường cũng tranh thủ náu dưới những cây dù xanh đỏ, phe phẩy quạt hương bồ ngủ gật hóng mát.
Hai người ngồi trong tiệm giày nho nhỏ.
Chiếc quạt trần cũ kỹ lắc lư quay vòng trên đỉnh đầu, tiếng ve râm ran chim kêu ríu rít từ cây long não sum suê bên ngoài văng vẳng bên tai.
Nhiếp Chấn Hoành cúi đầu ngắm cậu trai ngoan ngoãn và ngây thơ trước mặt mình, lòng ngập tràn cảm giác bình an vui sướng.
Làn gió ấm không quá khô nóng đang lười biếng dạo chơi trong không trung, lòng bàn tay Nhiếp Chấn Hoành áp lên mái tóc cậu nhóc, vuốt v e từng chặp, vô thức vuốt tới má Lâm Tri lúc nào chẳng hay.
Chính anh cũng chưa phát hiện ánh mắt mình dịu dàng nhường nào, động tác tự nhiên ra sao.
Đến khi định thần lại, anh đã kề sát đôi mắt đen láy như nước sơn mài của cậu thanh niên.
Gần đến nỗi Nhiếp Chấn Hoành còn có thể thấy rõ làn sóng gợn trên mặt hồ trong suốt, lấp lánh lung linh, tựa như bức tranh phản chiếu từ tầng không xanh thẳm, lại hệt ráng bạc khúc xạ trên nền nước từ ánh nắng ngoài kia.
Quan trọng nhất, là hồ nước này đã sáng trong hơn thời mới gặp rất nhiều.
Tựa như màn sương xám xịt bên ngoài đã bị gió thổi gần hết, để lộ mặt nước lặng vốn trong vắt sạch sẽ bên trong.
Dưới những nhịp đập của đôi cánh bướm, từng gợn sóng xuyến xao lan ra.
“Anh Hoành?”
Lâm Tri nhìn người mỗi lúc một đến gần mình hơn, ngơ ngác chớp chớp mắt, hơi bối rối.
Còn người đàn ông nghe tiếng gọi nhẹ nhàng của cậu, thì cơ thể chợt khựng lại, rồi tiếp tục rướn đến gần cậu hơn.
“Tri Tri…”
Bàn tay đang ôm gương mặt cậu nhóc của Nhiếp Chấn Hoành hơi siết lại, anh cất giọng khàn khàn, “Anh…”
Môi họ bỏng rẫy vì hơi thở của người kia.
Suýt dán vào nhau mấy bận.
Thứ cỏ dại đã mọc um tùm tốt tươi khắp trái tim anh chỉ còn thiếu một mồi lửa là sẽ bốc cháy cả cánh đồng.
Nhiếp Chấn Hoành chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng của người trước mặt, cảm thấy đó chính là ngọn lửa sẽ thiêu đốt mình.
Anh lẩm bẩm, muốn thoải mái bộc lộ hết khát vọng trong lòng mình, nhưng lời đã lên đến miệng, thì bỗng nghe thấy tiếng động vọng vào từ ngoài cửa, khiến dũng khí vất vả lắm mới chui ra được của anh lại xìu ngay giữa chừng.
“Lâm Tri ——”
Giọng nói quen thuộc của cô gái trẻ đột ngột chui vào phòng, “Chú Nhiếp chủ quán ơi, Lâm Tri có ở đấy không ạ?”
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy hối hận vì hành vi không đóng tiệm vào buổi trưa của mình.
Anh nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm: Mình nên treo một tấm biển ngoài cửa, viết “Cấm những người rảnh hơi không tới sửa giày đi vào”!
Còn lúc bấy giờ, cô nàng rảnh hơi không tới sửa giày Đỗ Tử Vân đã bước vào ngưỡng cửa của tiệm giày.
Từ góc độ của Đỗ Tử Vân, cô nàng chỉ có thể thấy tấm lưng dày rộng của Nhiếp Chấn Hoành, và một góc áo khoác lộ ra ngoài của cậu họa sĩ.
“Nhà cháu có món mới, mang sang cho mọi người nếm thử đây ạ!”
Cô bé vừa nói, vừa đi vào trong, còn tò mò hỏi, “Hai