Cuối cùng quyển truyện tranh kia vẫn bị Nhiếp Chấn Hoành để lại trong tiệm giày.
Vì nội dung trong đấy thực sự không thích hợp để làm tác phẩm nhập môn cho trẻ nhỏ —— vừa bắt cóc lại vừa trói buộc, anh đọc mà còn thấy da đầu tê rần, bởi vậy càng đừng nên để Lâm Tri đọc.
Nhỡ em nó bắt chước theo thì biết làm sao?
Nhiếp Chấn Hoành còn nhớ hồi sáng mình xem tựa đề của mấy quyển còn lại ở nhà Lâm Tri, hình như có một quyển trong đấy trông khá là ngây thơ.
Anh định tối nay đọc thử quyển đấy trước, ít nhất… sẽ không lột đồ nhau ngay khúc đầu đâu nhỉ?
Bấy giờ Nhiếp Chấn Hoành hẵng còn chưa biết rằng mình đã suy nghĩ quá đơn giản.
Thông thường tựa đề của mấy quyển sách kiểu này sẽ không mấy liên quan đến nội dung bên trong.
Sau khi hai người giải quyết xong bữa tối đơn giản, Nhiếp Chấn Hoành vào bếp rửa bát trước, không để ý hướng đi của Lâm Tri lắm.
Lúc anh dọn dẹp bếp xong trở ra thì bỗng phát hiện bé con của anh đã thay đồ ngủ, ngồi xếp bằng trên chiếc giường trong phòng ngủ của anh rồi!
“… Em đi lấy quần áo hồi nào thế?”
Cảnh này hơi bất thình lình, Nhiếp Chấn Hoành cứ cảm thấy như mình đang mơ.
“Vừa nãy á.” Lâm Tri vừa nói vừa nhấc chiếc chăn mình mang đến lên, để lộ một chồng truyện tranh bên trong, “Còn cầm theo sách nè!”
Nhiếp Chấn Hoành phải lau mặt ngay.
Xem ra tối nay không qua nổi đận này rồi.
Anh dở khóc dở cười bước lên trước, vuốt mũi Lâm Tri, hỏi, “Tắm xong cả rồi cơ à?” Anh còn nhớ như in là bé con luôn rất thích sạch sẽ.
Lâm Tri giật giật ngón chân cái ở trong chăn, “Rửa chân rồi ạ.”
“Thế thì rửa cả mặt đi.” Nhiếp Chấn Hoành duỗi tay bế cậu xuống giường, “Súc cả miệng nữa.
Tối nay ăn nhiều thế, chắc chưa ăn tiếp ngay đâu.”
“Vâng ạ.”
Lâm Tri nghe lời đeo dép lê vào, đi tới phòng tắm nhà Nhiếp Chấn Hoành.
Trong ấy, Nhiếp Chấn Hoành đã chuẩn bị riêng cho cậu khăn lông và bàn chải đánh răng từ trước, cậu thường xuyên dùng chúng ở đây, đã quen rồi.
Còn Nhiếp Chấn Hoành thì, nhân thời cơ này, anh mau mắn cầm mấy quyển truyện lên đọc thoáng qua tựa đề.
Cuối cùng anh để lại một quyển trông có vẻ khá là lãng mạn bay bướm, chỗ còn lại thì nhét hết vào hốc sâu trong giá sách ở phòng làm việc bên cạnh.
Ừ, chắc một quyển là đủ rồi.
Đủ để anh xóa mù chữ dạy chuyện người lớn cho Lâm Tri.
Còn những quyển kia, thì khỏi cần xuất hiện trước mặt bé con nhà anh nữa.
Khụ… Cũng không cần phải tiêu hủy đâu, cứ để ở chỗ anh cũng được.
Dù gì cũng tốn tiền rồi.
Sau này có cơ hội, biết đâu chúng còn có đất dụng võ.
*
Nhà Nhiếp Chấn Hoành to hơn căn hộ ở lầu dưới của Lâm Tri khá nhiều, nên phòng ngủ cũng rộng rãi hơn hẳn.
Chẳng qua anh sống xoàng xĩnh quá, ngoài một chiếc giường to hai mét ở giữa với tủ quần áo ở mé tường, thì trong phòng ngủ chẳng còn món đồ nội thất nào khác.
Hồi đó lúc mua chỗ này, Nhiếp Chấn Hoành tính dùng nó làm nhà kho.
Dạo ấy anh vẫn là ông chủ có tí tài sản, hừng hực khí phách, mua nhà là chuyển hết đủ tiền luôn.
Nhưng cũng may là đã trả đủ, vì cuối cùng nhà máy gặp chuyện, tất cả số tiền anh có đều đổ vào cứu lỗ, thứ duy nhất anh còn lại là căn nhà cũ này.
Giờ ngẫm lại, vận mệnh con người đôi khi kỳ diệu vậy đấy.
Ngón nghề mà mình từng nghĩ chẳng bao giờ dùng đến, nay lại là cần câu cơm để anh dựa vào đấy mà sinh tồn.
Nhà kho vốn khi xưa vứt ở sau đầu, giờ lại thành món tài sản đáng giá nhất mà anh có.
Nhiếp Chấn Hoành không thích oán trời trách đất, bởi vì làm thế chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
Trước hai cú sốc lớn là què chân và phá sản, anh ngụp lặn qua những ngày tháng tối tăm u ám, may thay cuối cùng vẫn giãy giụa vượt qua được.
Giờ đổi cách sống mới, anh cảm thấy đời mình cũng ổn thỏa.
Đồng thời Nhiếp Chấn Hoành cũng ngộ ra một đạo lý.
Đó chính là thật ra tất cả những gì một người từng trải qua, dù tốt hay xấu, rồi sẽ có ngày có tác dụng trong tương lai.
Giống như nếu anh không từng lên voi xuống chó, thì anh của bây giờ sẽ chẳng cam tâm ru rú trong tiệm sửa giày cũ nát, suốt ngày làm công việc sửa giày mà nhiều người cho là không có tương lai này.
Cùng ý đấy, có lẽ anh cũng không thể gặp được Lâm Tri, không gặp được một người xứng đáng để mình yêu cả đời.
Nếu thời gian còn chưa đủ dài, thì chưa thể nói trước được điều gì là tốt hay xấu.
Hơn nữa người ta thường nói thành sự tại nhân, đường là do ta đi mãi mà nên, đời ta ra sao là ta quyết định.
Có kẻ có thể phá hỏng cả bàn cờ hay, có người tuy phải thức khuya dậy sớm vất vả ngày ngày, nhưng cũng có thể làm lên nghiệp lớn rạng danh mai này.
Dù sao Nhiếp Chấn Hoành cũng thấy khá hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Ngày xưa còn trẻ, anh chưa hiểu được mấy thứ “vợ đẹp con ngoan giường ấm” mà người đời hay bàn tán say sưa.
Nhưng nay, khi ôm ấp bé con thương mến của mình, cả hai cùng rúc trong chiếc chăn mềm mại, vai kề vai, đầu gối đầu, ánh đèn tù mù, hơi thở giao hòa.
Anh mới cảm nhận được những ngày tháng thế này, mới hạnh phúc làm sao.
Cảm giác hạnh phúc này không phải là niềm vui do tiền tài mang lại, mà là khi rễ cây vô định cuối cùng cũng bám chặt vào đất bằng, chôn thật sâu xuống mặt nền.
Trái tim anh, từ nay đã yên ổn.
Xoẹt.
Quyển truyện được mở ra.
Nhiếp Chấn Hoành vặn đèn đầu giường sáng hơn, chiếu thẳng vào trang sách.
Còn bé con bên cạnh thì dụi đầu tới gần cổ anh thêm.
Trong tư thế gần sát thế này, Nhiếp Chấn Hoành dịu dàng giảng giải câu chuyện trong sách cho Lâm Tri.
“Ừm… đây chắc là chuyện về một tiểu thuyết gia trở thành… gia sư rồi.”
Nhiếp Chấn Hoành đã xem phần tóm tắt từ trước, sau đấy anh từng thấy sốc khủng khiếp trước bức tranh minh họa vẽ một người đàn ông đang đè lên người một cậu trai khác ở kế phần tóm tắt.
Nhưng tên đã rời cung thì không quay lại được, anh đành cố mà đọc tiếp.
Kết quả câu chuyện