Mới vừa đi đến chỗ sáng, cô đột nhiên bắt đầu rơi nước mắt ủ ê.
Cô gái nhỏ hốc mắt đỏ lên, nhẹ nhàng khịt cái mũi, những giọt nước bắt lớn chảy xuống hai gò má.
Cô không nói lời nào, khóc rất nhu thuận mà cũng rất trầm mặc, rồi có lúc lại khụt khịt khóc không ra hơi, người không biết gì cũng thấy đau lòng.
Từ trước đến nay Cố Tân Bạch luôn là một người bình tĩnh nhất, lớp mười hai năm đó, có người trường khác đến kiếm chuyện với hắn, lấy 1 đánh 5, gặp nguy mà không loạn, giờ phút này thấy cô đang bẹp miệng rơi nước mắt, phút chốc tay chân luống cuống.
Hắn cảm thấy bản thân hắn quả thật là một tên cầm thú, nửa muốn tiếp tục nhìn cô khóc, nửa muốn cô không khóc nữa.
“......”
Thiếu niên trầm mặc một lát, lúc này mới hỏi: “Vì Đoàn Thừa An?”
Cô sửng sốt, lúc này mới nhận ra hắn đang hỏi cô có phải vì nhìn thấy Đoàn Thừa An nên mới khó chịu rơi nước mắt.
“Hắn không xứng.”
Cô gái nhỏ bắt đầu chỉ ngón tay, hốc mắt nóng lên, cảm giác đó lại ập đến.
“Cái mở nút chai lại kẹp tay em rồi, ô ô ô ô ô.”
Cố Tân Bạch: “............”
Hắn thở dài một tiếng, mở ống tay áo của cô ra, phát hiện cái dụng cụ mở nút chai quả nhiên vẫn còn giấu trong tay áo cô.
Cũng không biết cô vừa mới lộn xộn thế nào, mà đầu kim loại xoay ra ngoài, vừa vặn chọc vào cổ tay mềm mại của cô.
...... Quả nhiên không thể dùng lối suy nghĩ của người thường để nghiền ngẫm một con sâu rượu.
Cố Tân Bạch lấy dụng cụ mở nút chai ra, kiểm tra cổ tay cô một hồi: “Không bị trầy gì, lát nữa là ổn rồi.”
“Nhưng nó đâu mà.” Cô chậm chạp chớp mắt tự hỏi: “Anh phải thổi thổi nó chứ?”
Cố Tân Bạch nhìn cô trong chốc lát. cô gái nhỏ đứng im không nhúc nhích, vì thế hắn nghiêng người, thổi hai lần.
Màu mắt thiếu niên có hơi tối: “Còn đau không?”
Cô mím môi, sắc mặt đỏ hồng, bộ dạng có điểm ngượng ngùng:
“Anh thổi thổi cho em, ngày mai em ở hẻm núi có thể lấy một địch năm đúng không?”
“......”
*
Sáng sớm hôm sau, thứ đánh thức Nhiễm Dao dậy không phải là tiếng đồng hồ báo thức cũng không phải là chuông điện thoại, mà càng không phải là một cơn mơ —— mà là sự hối hận.
Khoảnh khắc trợn mắt kia, cô xấu hổ trước những hành vi dại dột của mình tay chân luống cuống, trực tiếp lăn xuống giường.
Nếu có một ngày, có nhà khoa học nào đó cần giải phẫu não để nghiên cứu tố chất thần kinh, cô nguyện ý cống hiến cái đầu của mình.
Rốt cuộc tối hôm qua cô đã nói những gì với Cố Tân Bạch vậy chứ......
” Vì sao người ta uống rượu xong, lúc tỉnh rượu cái gì cũng không nhớ cái gì cũng không rõ, mà mình
—— mỗi một hình ảnh đều nối, nối, nối đuôi nhau hiện ra trước mắt vậy?!” Nhiễm Dao không thể tin nổi, buổi chiều cô liền chạy về trường học, nước mắt lưng tròng than thở lên án với Nghiêm Thanh.
Nghiêm Thanh còn đang thu dọn đồ đạc trên kệ, vừa làm vừa nghe: “Không phải rất tốt sao?”
“Tốt chỗ nào?”
Nhiễm Dao nói: “Bà có biết tại sao mình cần phải mất trí nhớ sau khi say không, bởi vì dù cho bà có làm chuyện doạ người như thế nào, chỉ cần bà đã quên, là có thể coi như không có việc gì xảy ra rồi ——”
Nghiêm Thanh vui tươi hớn hở: “Bà cũng không có làm gì đâu đúng không, chẳng qua chỉ là bảo người ta thổi thổi cho bà mấy cái thôi nhì?”
“......”
Nghiêm Thanh cười nhu thuận vân vê đầu cô: “Được rồi được rồi, người ta nếu muốn kết giao với cô, thì sẽ không để ý đến mấy chuyện mới phát sinh hôm qua đâu.”
“Bà mau đi xem có thứ gì cần mua không, mua xong thì về ký túc.”
Nhiễm Dao chọn một gói khoai tây chiên, kết quả vừa mới quay đầu, đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc vụt qua cửa cửa hàng tiện lợi.
Người nọ hình như cũng phát hiện ra cô, rõ ràng đã đi được vài bước ra ngoài, lại quay lại thêm lần nữa, còn có xu hướng đi lên bậc thang ——
Nhiễm Dao vội vàng nhét túi khoai tây chiên vào trong lòng ngực Nghiêm Thanh: “Đột nhiên tôi nhớ ra mình còn có việc đi trước nha! Tiền khoai tây chiên lát về tôi sẽ trả cho bà!”
Sau đó bỏ chạy mất dạng.
Nghiêm Thanh kỳ quái nhìn theo hướng cô chạy, lúc quay đầu thì nhìn thấy Cố Tân Bạch.
Hắn hỏi: “Dao Dao đi rồi?”
Dao Dao, kêu cũng thân mật phết nhì.
Nghiêm Thanh nói: “A, cô ấy nói đi có việc rồi.”
Hắn thu mi, cũng không biết có tin hay không, rồi nhặt chiếc dây buộc tóc nhỏ màu đen rơi trên mặt đất.
Nghiêm Thanh: “Hẳn là do bà ấy chạy nhanh quá, nếu không anh đưa tôi, tôi giúp anh đưa cho bà ấy nhé?”
“Khỏi cần.”
Thiếu niên trở tay, cầm nó trong lòng bàn tay.
“Đến lúc đó tôi sẽ tự đưa cho em ấy.”