“Không đi đâu, không có hứng.” Dương Úy Nhiên còn không buồn ngẩng đầu lên.
Khóe mắt của Nguyễn Đào Yêu co rút: “Vậy Nhiên muốn ăn gì?”
“Không có hứng muốn ăn gì cả.”
“Ồ…” Nguyễn Đào Yêu bó tay, cô chỉ đành đứng lên, phủi bùn đất dính trên người mình đi, rồi nói với cậu bé: “Cũng được, thế chúng ta về nhà ăn cơm nhé, hôm nay mami của con nấu cơm đó.”
Đột nhiên cánh tay nhỏ bé của cậu bé khựng lại, Dương Úy Nhiên ngẩng đầu lên, cậu bé nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời: “Mẹ nhỏ, con muốn ăn Pizza Hut.”
“Không phải bảo là không có hứng ăn gì à?” Nguyễn Đào Yêu thầm thấy vui trong lòng, quả nhiên chỉ cần lấy tay nghề nấu nướng sát thủ của Dương Liên ra hù dọa thì mọi thứ sẽ OK ngay.
Dương Úy Nhiên thở phào một hơi rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Không có hứng thì vẫn hơn cơm mami nấu chứ, con nghi ngờ bà ấy bước ra từ thế giới hắc ám đấy, chứ bằng không sao tay nghề của lại có thể đạt đến mức độ này.”
“Nhóc con, nói xấu người khác cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ, điều cơ bản nhất là không được để cho người trong cuộc nghe thấy.” Dương Liên đi đôi giày cao gót ung dung bước vào sau, vừa mới đến đã nghe thấy có người đang nói xấu mình.
Dương Úy Nhiên lập tức chạy qua dụi vào chân Dương Liên, rồi làm nũng với cô: “Mami, mới có một ngày không gặp thôi mà sao lại đẹp thế! Con yêu mami đến nỗi trái tim cũng muốn ngừng đập luôn rồi!”
Mặt mũi Nguyễn Đào Yêu vằn vện dây đen, rốt cuộc nhóc con học mấy lời này từ đâu ra vậy? Lẽ nào Dương Úy Nhiên mới có năm tuổi mà đã đạt đến trình độ sát thủ săn gái rồi à?
Dương Liên tát yêu: “Nhóc con chỉ biết nịnh bợ, lật mặt nhanh như lật trang sách.”
“Làm gì có, con là người không biết cách nói dối nhất đó.”
Nguyễn Đào Yêu và Dương Liên liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đành lựa chọn ngó lơ.
“Đào Yêu, tớ thấy hay mình về nhà ăn cơm đi, gần đây tớ mới học được cách nấu món mới này.”
“Cũng được, tớ cũng muốn xem xem cậu có lên trình bếp núc hay không, Pizza Hut cái gì chứ, dở ẹt.”
Thế là Dương Úy Nhiên làm bộ mặt khóc đằng sau lưng bọn họ: “Đừng mà, mami nấu ăn sẽ chết người đó! Mẹ nhỏ ơi, chúng ta đi ăn Pizza Hut đi.”
“Hả, hình như trứng gà xào khoai tây sợi cũng ngon lắm mà.” “Nghe mới mẻ lắm!”
Giọng xin xỏ đầy vẻ non nót lại tiếp tục vang lên: “Mami ơi, không có ai nói cho mami biết trứng gà ăn với khoai tây sợi sẽ bị ngộ độc thực phẩm sao?”
Dương Liên nhìn Nguyễn Đào Yêu: “Sẽ ngộ độc thực phẩm à?”
Nguyễn Đào Yêu vuốt cằm, nghĩ ngợi một lúc rồi mới snói: “Hình như không có đâu nhỉ.”
“Không phải là hình như, mà là vốn dĩ đã có! Mami ơi, hai người đừng đi taxi mà, quan tâm đến đôi chân ngắn của con đi có được không!”
Trong đêm tối, trên bàn của Dương Liên có một lá thư cầu cứu, cô ngậm điếu thuốc, hai mắt híp lại.
Nguyễn Đào Yêu ngáp ngắn ngáp dài đi vào trong phòng, thấy cô vẫn còn thức bèn cất tiếng hỏi: “Có tâm sự à?”
Dương Liên gật đầu, cầm lá thư trên bàn lên đưa cho cô: “Cậu cảm thấy tớ có nên nhận hay không?”
Nguyễn Đào Yêu nhìn nhanh qua lá thư, gương mặt chợt thay đổi: “Thành phố C?”
Dương Liên nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đôi mắt hoa đào hệt như một hồ nước sâu, không nhìn thấy ánh sáng: “Đào Yêu, có phải chúng ta nên về rồi hay không? Trả lại cho bọn họ…mối nhục nhã hồi sáu năm trước, Hả?”
Nguyễn Đào Yêu chỉ nhìn Dương Liên rồi mỉm cười: “Phải đó, chúng ta nên về rồi.”
Trả lại cho chúng gấp ngàn lần nỗi đau mà bọn họ đã phải chịu hồi sáu năm về trước, đây mới là mục đích vì sao hai cô phải mạnh mẽ lên.
Vào giây phút đặt chân đến thành phố C, Dương Liên chậm rãi quay đầu lại rồi mỉm cười: “Đào Yêu, chuẩn bị xong chưa?”
Nguyễn Đào Yêu gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Chúng ta về rồi.”
Vừa đến một môi trường lớn, trông Dương Úy Nhiên có vẻ rất vui, cậu bé dáo dác nhìn đông nhìn tây.
Vừa cầm đồ đạc vừua nhảy nhót như thể có nhiều thứ không nhìn kịp lắm vậy.
Nguyễn Đào Yêu nhìn thấy gương mặt hớn hở của cậu bé nhưng cô lại không sao vui nổi.
Người muốn tố tụng tìm đến Dương Liên là một cô gái yếu ớt, cơ thể mảnh mai, thường hay sợ hãi cúi gằm đầu xuống, điệu bộ đó của cô ấy làm cho Nguyễn Đào Yêu nhớ đến mình hồi sáu năm về trước.
Bị cáo là một công tử phong lưu trong thành phố C, họ Tăng, mọi người đều gọi anh ta là cậu Tăng, thích đàn đúm trong hộp đêm, tình nhân nhiều không sao kể xiết.
Dương Liên nghĩ mãi vẫn không thông, tại sao anh ta lại yêu thích một người có vẻ ngoài bình thường như Tiểu Ảnh chứ.
Tiểu Ảnh ấp úng giải thích rằng, năm ấy cô được bạn bè dẫn vào trong quán bar chơi bời, sau khi uống vài ly chợt bất cẩn đi nhầm vào WC nam, lúc đó cô ấy gặp phải cậu Tăng vừa mới nốc thuốc lắc, thế là mọi chuyện đã xảy ra như vậy.
Tiểu Ảnh lập tức báo cảnh sát ngay, nhưng bởi vì không tìm được chứng cứ xác thực, cô ấy cũng bị đe dọa, cộng với việc cậu Tăng có quyền có thế nên được phán vô tội, đã được thả ra, đến tội danh chơi thuốc lắc cũng được rửa đi, còn cô ấy lại bị vướng vào tội dọa dẫm, vu oan cậu Tăng.
Vì chuyện này mà một người vốn có tính hướng nội như cô còn im lặng kiệm lời hơn nữa, bạn bè không mấy ai hiểu cho mình, cũng chỉ biết lên mặt dạy đời mà thôi.
Dưới áp lực chồng chất, Tiểu Ảnh quyết định tự sát nhưng không thành công, có được sự cổ vũ của ba mẹ, cô ấy mới tìm đến Dương Liên.
Sau khi hỏi khái quát về tình hình, Dương Liên cẩn thận ghi chép vào trong sổ, rồi mới bảo cô gái đang suy sụp tinh thần ấy về nhà nghỉ ngơi.
Trong đêm tối, sau khi dỗ được cậu bé Dương Úy Nhiên đang phấn kích không chịu ngủ ấy, cô đi ngang qua phòng Dương Liên, thấy ánh đèn leo lắt hắt qua khe nhỏ bèn đẩy cửa đi vào trong.
Cô ấy vẫn đang ngồi hăng hái trước màn hình máy tính.
“Vụ án này khó nhằn lắm à?” Trong lòng Nguyễn Đào Yêu đã rõ, cô rất ít khi nhìn thấy Dương Liên bán mạng như vậy.
Dương Liên tháo cặp kính xuống, mát xa ấn đường, giọng nói của cô khàn khàn: “Hơi khó, lúc ấy Tiểu Ảnh có uống rượu, ít nhiều gì cũng sẽ làm ảnh hưởng đến nhận định của quan tòa về cô ấy.
Hơn nữa, lần tố cáo đầu tiên đã được phán vô tội, đến lần thứ hai thì gần như không có phần thắng nào cả.”
“Nhận thua nhanh như vậy thì không giống với phong cách của Dương Liên cậu xíu nào.” Nguyễn Đào Yêu sấn lại gần, ngồi trên tay vịn của chiếc ghế.
Dương Liên bật cười: “Nếu như