Khuôn mặt Lý Mạnh Nam lạnh lùng, đem người của Kỷ Thấm đang kề sát mình hơi đẩy ra, thanh âm vẫn như cũ không chút cảm tình: “Cô Kỷ, trách nhiệm của tôi là đưa cô về nhà.”
Kỷ Thấm không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cô bị Lý Mạnh Nam cự tuyệt.
Trước kia, chỉ cần là bảo vệ của Đan Kình Hạo bị cô đùa giỡn giở một chút thủ đoạn là bọn họ đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của cô bởi bảo vệ của Đan Kình Hạo cũng không có mấy người.
Kỷ Thấm trời sinh mê hoặc.
Cô chính là thích đùa giỡn người khác, nhìn người khác chân tay luống cuống sẽ đặc biệt khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Thế nhưng mà với người đàn ông này, Kỷ Thấm dù có nghĩ ra trò đùa, mánh khóe hay dùng mĩ nhân kế thế nào đi nữa thì anh ta vẫn cứ thờ ơ, giống như một người máy không có cảm xúc.
Người từ nhỏ đã được đối xử như một công chúa nhỏ như Kỷ Thấm sao có thể chịu được đả kích này, thế nên cô càng có thêm dũng khí, ba ngày nay chỉ nghĩ ra biện pháp trêu đùa Lý Mạnh Nam, lấy việc đánh bại anh làm mục tiêu sống của cô.
Đan Kình Hạo không có cách nào, thấy Lý Mạnh Nam cũng không có gặp chuyện gì nên cũng cảm thấy vui vẻ và an tĩnh, do đó cũng không can thiệp vào chuyện này.
Bây giờ cô đã làm mọi cách, tại sao anh ta vẫn không có cảm giác gì? Anh ta đến nhìn cũng chả buồn liếc mắt một cái.
Cô lúc này có phải rất nực cười không?
Kỷ Thấm cảm thấy ủy khuất, cơn giận tự nhiên trào ra khỏi ngực.
Cô lập tức đẩy Lý Mạnh Nam ra, nước mắt rơi xuống cùng với tiếng quát giận: “Lý Mạnh Nam, tôi câu dẫn anh như vậy, anh có thể phản ứng một chút được không? Tôi có điểm gì không tốt mà anh chán ghét tôi như vậy?”
Lý Mạnh Nam thản nhiên liếc mắt nhìn Kỷ Thấm một cái, giống như là nhìn một đứa bé đang cố tình gây sự: “Cô chủ, tôi không có chán ghét cô.”
“Vậy anh cùng tôi vào khách sạn thuê phòng!”
Một câu này nói ra liền khiến bốn người khiếp sợ.
Người đàn ông đang khiêu vũ bên cạnh Kỷ Thấm dừng lại, cười khinh miệt.
Con gái bây giờ thật cởi mở, chủ động yêu cầu người đàn ông cùng thuê phòng với mình.
Loại chuyện tốt như vậy ai lại không muốn thì thật sự là một sự xấu hổ.
Nhìn cái dáng người kia, nhìn diện mạo kia, quả thực đó chính là một cực phẩm.
Một người đàn ông vươn tay đặt lên vai Kỷ Thấm, cười dâm đãng: “Em gái, anh ta không muốn đi thuê phòng cùng em vậy để anh đi cùng em đi.
Kỹ năng của anh nhất định là so với tên nhóc kia tốt hơn nhiều.”
Kỷ Thấm liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Bộ dạng anh ta lúc này rất giống với một con chuột, rất đáng khinh nhưng lúc này cô lại nảy trong lòng đang rất tức giận, chủ ý muốn Lý Mạnh Nam mất mặt nên cô chủ động ôm lấy eo người đàn ông kia và mỉm cười ngọt ngào: "Được, đây là lần đầu tiên của tôi, anh phải nhẹ nhàng với tôi đó." Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Đi đi, tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng với cô em.” Người đàn ông thấy Kỷ Thấm đồng ý, vô cùng mừng rỡ, anh ta cười đến mức khuôn mặt nhăn lại giống một đóa hoa cúc.
Kỷ Thấm nhìn Lý Mạnh Nam đầy khiêu khích.
Người phía sau vẫn không hề có chút biểu cảm nào trên mặt.
Anh vẫn đứng thẳng giữa đám đông, khiên người khác khó có thể xem nhẹ khí phách của mình.
Ngay khi người đàn ông muốn mang Kỷ Thấm rời đi liền có một lức kéo anh ta quay lại.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng, cả người đã trở mình, mạnh mẽ ngã xuống đất, đau đớn khiến khuôn mặt anh ta vặn vẹo.
Lý Mạnh Nam đem Kỷ Thấm bảo vệ sau người, ánh mắt âm trầm nhìn người đàn ông trên mặt đất.
“Lá gan của anh thật không nhỏ.
Người bạn trai của tôi còn ở đây mà anh dám đưa tôi đi? Hừ, đáng đời!” Kỷ Thấm đắc ý ôm lấy cánh tay của Lý Mạnh Nam, không quên bỏ đá xuống giếng.
Người đàn ông ngã xuống đất một lúc sau liền rầm rì, hung dữ hét lên: “Đem cặp chó nam nữ này bắt lại cho ta.
Nam tùy ý đánh còn người phụ nữ giữ lại, ta phải cho cô ta một bài học!” Cảm thấy đám đông bỗng nhiên tụ lại, một ít nhìn qua là người của người đàn ông kia, toàn bộ đều nhìn chằm chằm bọn họ như hổ rình mồi.
Lý Mạnh Nam thầm nghĩ một tiếng không ổn.
Một mình anh đấu với bọn người này quá dễ nhưng bên cạnh anh bây giờ có Kỷ Thấm, anh còn phải chăm sóc cô toàn thân an toàn.
Nếu cứ như vậy đánh, chắc chắn anh sẽ bị phân tâm, khó tránh khỏi sẽ xảy ra việc gì đó ngoài ý muốn.
Điều duy nhất có thể làm trước mắt chính là-chạy!
Lý Mạnh Nam thì thầm với Kỷ Thấm: “Cô chủ, cô phải theo sát tôi.”
Còn không chờ Kỷ Thấm đáp lại một tiếng, người đầu tiên trong đám người kia đã đi lên.
Lý Mạnh Nam lắc mình một cái rồi đấm anh ta một quyền khiến anh ta nằm trên mặt đất.
Kết quả, quán bar liền hỗn loạn.
Đánh nhau đối với những nơi như này quả thực là chuyện bình thường nhưng đây là lần đầu tiên một người đàn ông đẹp trai như này đánh nhau.
Đây không phải lần đầu tiên Kỷ Thấm nhìn thấy anh đánh nhau nhưng lại là lần đầu tiên anh vì cô.
Lý Mạnh Nam trong lúc đánh nhau rất đẹp trai.
Mỗi chiêu thức của anh đều gọn gàng lưu loát, đánh cho đối phương không còn chỗ chống trả mới thôi.
Đám người này không nghĩ tới Lý Mạnh Nam lại mạnh như vậy thế nên liền đập vỡ chai rượu làm vũ khí, thề sẽ hạ gục được anh.
Lý Mạnh Nam một bên đánh, một bên phải bảo vệ cho Kỷ Thấm lui ra cửa.
Nhưng dù sao xung quanh bốn bề là địch, Lý Mạnh Nam quá bận rộn để chú ý tới cô.
Đám người kia liền lợi dụng cơ hội trực tiếp lao đến đánh Kỷ Thấm.
Cô không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chai rượu đánh xuống.
Lý Mạnh Nam phản ứng cực nhanh, xoay người đem cô bảo vệ trong lồng ngực, lấy tay chắn chai rượu lại.
Các cạnh sắc nhọn của chai rượu cắt cánh tay anh tạo thành một vết thương sâu mà anh cũng không thèm để ý.
Kỷ Thấm không nhận ra được, chỉ chỉ phía sau lưng Lý Mạnh Nam và hét lên: “Cẩn thận phía sau!”
Lý Mạnh Nam lập tức nhấc chân một cách đẹp mắt, đá lăn người phía sau.
Kỷ Thấm đang mải nhìn thì Lý Mạnh Nam bỗng nhiên dùng sức kéo tay cô về phía cửa