“Không sao, em không muốn tôi chạm vào em thì tôi sẽ không chạm.” Đan Kình Hạo xấu hổ rút cánh tay lại, miễn cưỡng cười nói.
Cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là tự làm bậy, không thể sống.
“Tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể đi ra ngoài hay không?” Nguyễn Đào Yêu nói rất nhỏ, như đang xin ý kiến của Đan Kình Hạo.
“Vậy em nghỉ ngơi đi,” Đan Kình Hạo miệng khô lưỡi khô: “Ngày mai cho người giúp em chuyển vào phòng bệnh cao cấp.”
“Không cần!” Nguyễn Đào Yêu kích động nói, làm cho bước chân của Đan Kình Hạo cứng đờ, Nguyễn Đào Yêu rút cái đầu nho nhỏ về trong chăn, buồn bã nói: “Căn phòng bệnh này rất tốt, không cần phiền phức.”
Ngay cả sự giúp đỡ của anh cũng không muốn nhận nữa sao? Đan Kình Hạo cười khổ, đưa lưng về phía Nguyễn Đào Yêu, giọng điệu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi ở ngay bên ngoài, có việc gì thì gọi tôi một tiếng là được.” Đan Kình Hạo anh đã bao giờ ăn nói khép nép như vậy, cho dù là đối xử với Tô Vy, cũng không ân cần như vậy.
Nguyễn Đào Yêu trả lời một câu yếu ớt, sau đó quay người sang bên kia, hai người giống như đoàn tàu đang chạy lùi, càng chạy càng xa.
Dương Liên lại một lần nữa đối chiến với Đông Sam, bởi vì bị lăn qua lộn lại cả một đêm, nghỉ ngơi không đủ, hơn nữa chưa xem tài liệu xong, kết quả có thể tưởng tượng được.
Lúc đi ra khỏi tòa án, Đông Sam lắc eo nhỏ, tiếng cười giống như chuông bạc đi tới trước mặt Dương Liên.
“Ngại quá, Dương Liên, lại thắng cô lần nữa rồi.”
Dương Liên đen mặt, mặc dù rất muốn tát vảo khuôn mặt đáng ghét kia, nhưng thua kiện không thể thua người, nên cô cũng nở một nụ cười, đánh trả: “Đông Sam, cơ hội gặp nhau của chúng ta trong tương lai sẽ nhiều hơn, không chỉ hai lần này đâu.
Chờ tới lúc cô nổi tiếng rồi tới đánh bại cô, cảm giác đó nhất định càng đã nghiền hơn.”
Đông Sam đang trong tâm trạng vui vẻ, lắc lư mái tóc của mình, vô cùng quyến rũ: “Tôi đương nhiên sẽ nổi tiếng hơn so với cô, cho dù trong sự nghiệp hay là đàn ông, cô đều thua tôi, cô phải tiếp tục cố gắng nha.”
Tôi nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà cô!
Dương Liên ở trong lòng mắng thậm tệ, trên mặt lại cười đến sáng lạn.
Vậy nên mới nói phụ nữ là một loài sinh vật tuyệt đối không nên dây vào, bởi vì bọn họ mới là điển hình của sự nham hiểm.
“Đàn ông sao, tôi nghe nói cô chia tay với Lê Hiếu rồi, tôi cũng quên nói lời chúc mừng, thật sự xin lỗi cô nha, bởi vì sau khi anh ấy chia tay với cô lại cầu hôn tôi, nói hóa ra người tốt nhất vẫn là tôi.” Muốn dùng Lê Hiếu tới để đả kích tôi sao, nằm mơ đi!
Vốn tưởng Đông Sam sẽ tức giận, không ngờ cô ta lại cười vui vẻ hơn.
“Dương Liên à, cô thật sự là người phụ nữ khi yêu chỉ số thông minh bằng không điển hình đấy, bởi vì tôi đá anh ta nên anh ta mới quay lại tìm cô thôi,” Đông Sam đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chỉ vào Dương Liên, giọng điệu vui vẻ: “Cô ý à, chỉ là một chiếc lốp dự phòng mà thôi, còn là chiếc lốp dự phòng của tôi.”
Đông Sam lắc mông quyến rũ rời đi, để lại Dương Liên một mình ở đó tức giận tới mức bốc hơi.
Lê Hiếu, cái tên đáng chém ngàn đao kia! Dám lừa cô! Hơn nữa lừa không có một chút kỹ thuật nào! Vấn đề là, cô lại tin thật!
Đao ở đâu? Cô muốn đi làm thịt hắn ta!
Lúc Dương Liên ngẩng đầu thì di động vang lên, một số điện thoại lạ, Dương Liên do dự một chút rồi nhận: “Alo?”
“Dương Liên, tôi là Thẩm Tống.” Giọng nói thanh mát như bạc hà truyền tới từ đầu bên kia, Dương Liên hơi kìm chế một chút sự tức giận trong lòng, nói: “Thẩm Tống, tôi đang muốn tìm anh đây.”
Tiếng cười sạch sẽ vẫn như trước kia, nhưng lần này lại lộ ra sự mỏi mệt, Thẩm Tống nói: “Vậy vẫn ở quán cà phê lần trước gặp?”
“Anh mời khách.” Dương Liên không chút khách khí, vô nghĩa, một câu lạc bộ cao cấp như Sunday, loại người trong giai đoạn phấn đấu giống con kiến nhỏ như cô chỉ cần vào vài lần thì ngay cả tro cốt cũng không còn.
Thẩm Tống là cảnh sát trưởng, được gọi là người trong tầng lớp cấp cao, không nhân cơ hội này mà tận dụng một phên thì chắc chắn là chỉ số thông minh của cô có vấn đề.
“Không thành vấn đề.” Thẩm Tống sảng khoái đồng ý.
Vì thế, Dương Liên bởi vì giảm bớt cơn giận do Đông Sam.
Có người coi tiền như rác, tâm trạng không tồi.
Thẩm Tống nhìn Dương Liên gọi ba chén cơm, bốn chiếc bánh mousse, năm chiếc bánh crepe của Pháp, rồi vui vẻ ngồi đánh chén no say, sau khi ăn no cuối cùng mới ngã gục trên ghế ngồi.
“Ăn no rồi?” Thẩm Tống cười mà như không.
“Ừm.” Dương Liên gật đầu vô cùng có trách nhiệm, Sunday rất ít khi có cơ hội đi vào, một khi đã đi vào, Dương Liên thề phải ăn đủ, dù sao không phải cô trả tiền.
“Cô mấy ngày không ăn cơm để đợi bữa ăn này của tôi đúng không?” Thẩm Tống hỏi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, đây mới là cốc đầu tiên của anh ta, trong lúc ấy, anh hoàn toàn bị chinh phục bởi kỹ năng tiêu hóa xuất thần nhập hóa của Dương Liên.
“Nếu mấy ngày tôi không ăn cơm, anh nghĩ tôi chỉ ăn một chút như vậy đã no sao?” Dương Liên khinh bỉ liếc anh ta: “Đừng nói đùa nữa.”
Thẩm Tống há miệng: “Cô vẫn giống như trước vậy, không có dáng vẻ của con gái gì cả.” Dương Liên có dáng vẻ đẹp, nhưng hành vi và lối suy nghĩ lại rất giống đàn ông.
Chính bởi vì bộ dạng này của cô nên Nguyễn Đào Yêu ở bên cạnh cô mới thực sự an toàn.
Dương Liên phất tay gọi người tới thêm cốc cà phê, giọng nói thản nhiên: “Thẩm Tống, đừng nhắc tới mấy chuyện trước kia, những thứ đó đều đã qua.”
Nụ cười của Thẩm Tống cương cứng trên khóe miệng, dưới ánh phản xạ của ánh nắng mặt trời, không nhìn rõ mắt của anh ta, nhưng vẻ mặt có vẻ rất cô đơn.”Liên, cô nói cho tôi biết, tại sao Tiểu Yểu phải gả cho Đan Kình Hạo?”
Dương Liên từ từ ngước mắt lên, đôi mắt lóe lên tia sáng.
“Thẩm Tống, anh có biết ngọn nguồn ra sao không? Đào Yêu vẫn là vợ của Đan Kình Hạo, sẽ không thay đổi.”
“Tôi muốn biết!” Vẻ mặt của Thẩm Tống trở nên nghiêm túc, giọng điệu cất cao thu hút sự chú ý của những người xung quanh,