Cuối cùng thừa dịp Tôn Hùng liếc mắt đưa tình với những người phụ nữ khác, Nguyễn Đào Yêu vội vàng nâng váy chạy đến nhà vệ sinh.
Cô rất rõ ràng đến khi buổi tiệc kết thúc cô sẽ gặp phải chuyện gì, cho nên cô chỉ có thể để mình hít thở không khí, để mình lúc lâm trận không bỏ chạy.
Chẳng qua lúc cô vào nhà vệ sinh thì cảnh tượng trước mắt lại làm cô sợ hãi.
Hai người đàn ông, một người mặc Tuxedo, một người mặt tây trang màu đen đứng thành một hàng, quay mặt về phía tường gạch men trắng, đưa lưng về phía cô.
Người sáng suốt nhìn cũng biết bọn họ đang làm gì, chỉ có cô nàng Nguyễn Đào Yêu thật sự là một đứa mơ hồ, hơn nữa còn là một đứa mơ hồ ngây thơ.
Nói cách khác, cô chưa bao giờ biết cấu tạo của nhà vệ sinh, cho nên xuất phát từ phản ứng tự nhiên của cơ thể, cô phát ra tiếng giật mình rất nhỏ.
Hai người đàn ông nghe tiếng đồng thời xoay đầu, tay bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế.
Không khí lập tức trở nên khó thở, thế giới cũng yên tĩnh lại.
Dưới tình huống mắt to trừng mắt nhỏ chừng ba giây đồng hồ, một người đàn ông trong đó hét chói tai lấy tay ôm ngực.
Nguyễn Đào Yêu cũng bị giật mình, vừa rồi cô nhìn thấy cái gì? Trời ạ, đó là cái gì vậy? Đại não hỗn loạn của cô sau khi nhìn thấy vật kia dưới người, vì vậy che mắt, hét ầm lên.
Cô là ngu ngốc sao, thế mà có thể vào nhầm nhà vệ sinh! Ba người, hai người đang hét lại, còn lại Đan Kình Hạo, bình tĩnh kéo khóa quần lên, tò mò nhìn hai người bọn họ la hét, Anh rất tò mò, vì sao một người dưới tình huống xác định mình vào nhầm nhà vệ sinh còn không đi ra ngoài mà một người vì sao vẫn không kéo khóa lại chứ?
Sau khi Nguyễn Đào Yêu hét lên xong, cô len lén lộ ra đôi mắt trong suốt từ kẽ tay, sau đó nhỏ giọng nói với người đàn ông cũng thét lên kia: "Cái đó, tiên sinh....Có phải anh che sai chỗ rồi không?" Nói xong, ngón tay của cô chỉ vào cửa sổ đang mở to của anh ta.
Người đàn ông kia sững sốt một chút rồi phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế, giống như bị cưỡng gian, hung hăng đụng vào bả vai Nguyễn Đào Yêu một cái, xấu hổ và giận dữ chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Nguyễn Đào Yêu không hiểu gì, không biết vì sao người đàn ông đó hét còn thảm hơn vừa rồi.
Cô nói không sai mà, anh ta quả thật là che sai vị trí, người nào trong tình huống như vậy còn hai tay che ngực.
Lúc này, Đan Kình Hạo không có hình tượng cười ha hả, một tay vịn tường, một tay kia che bụng mình, cười đến mức kinh thiên động địa.
Cô gái này...Thật sự quá thú vị rồi.
Thế mà lại có thể bình tĩnh nói ra lời nói đặc sắc anh che sai chỗ rồi, thật sự đúng là một người ngốc tự nhiên mà.
Lúc này Nguyễn Đào Yêu mới phát hiện thì ra người khác trong nhà vệ sinh chính là Đan Kình Hạo vừa rồi bị cô Tống chối, cô nhìn thấy nụ cười của anh trong lòng không khỏi có cảm giác bị ông trời đùa giỡn.
Dựa vào cái gì một người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ? Dựa vào cái gì anh cười rộ lên có thể chói sáng như vậy, mà dáng vẻ cô lúc cười dùng lời của Dương Liên chính là hận không thể đưa hết răng lợi cho người ta nhìn? Giữa đàn ông và phụ nữ sao khác biệt lớn như vậy? Giữa đàn ông đẹp đẽ và phụ nữ tầm thường khác biết lại lớn đến mức đấy sao?
Nguyễn Đào Yêu xấu hổ và giận dữ nghĩ muốn nhét đầu mình vào bồn cầu.
"Anh...Anh đừng cười nữa!" Bị Đan Kình Hạo cười đến mức sợ hãi, Nguyễn Đào Yêu nửa ngày cũng chỉ có thể nói ra một câu tự cho rất là khí thế như vậy.
"Rất vui đó, vì sao không thể cười?" Đan Kình Hạo lau nước mắt bật cười, khóe miệng vui vẻ cũng không có thay đổi.
"Bị người nhìn...anh cảm thấy rất vui sao?" Nguyễn Đào Yêu cũng cảm giác ngại ngùng, cô cũng nghĩ không ra, người đàn ông này sao lại có da mặt dày như thế.
Ngược lại vẻ mặt của Đan Kình Hạo không sao cả, anh tiến lên, ép Nguyễn Đào Yêu đến góc tường, khiêu khích nhìn cô: "Tôi cũng không phải lần đầu tiên bị phụ nữ nhìn thấy, cô cũng không phải lần đầu nhìn đàn ông, làm gì mà hai bên phải làm ra dáng vẻ xấu hổ chứ?"
Nguyễn Đào Yêu bị một câu của anh chặn lại, không biết phản bác thế nào, chỉ có thể đỏ bừng mặt nhìn anh, vẻ mặt quật cường.
Chẳng lẽ cô nói với anh, tôi đương nhiên không phải là lần đầu tiên nhìn thấy anh, trước đó mấy hôm chúng ta không phải đã nhìn thấy của nhau rồi sao? Lời