Cô sững sờ trong nửa giây, sau đó không chú ý đến hình tượng mà cười lớn: “Đan Kình Hạo, thì ra bụng anh thật thà hơn miệng anh đấy.”
Đan Kình Hạo khổ sở: “Ngậm miệng, Nguyễn Đào Yêu.”
“Đi ăn gì đi, tôi mời.” Nguyễn Đào Yêu khoát tay, mạnh dạn nói.
Đan Kình Hạo liếc nhìn cô đầy khinh bỉ: “Lương của em cũng là tôi phát.”
“Đó là công sức lao động của tôi.” Nguyễn Đào Yêu không cam lòng yếu thế: “Vừa rồi anh làm chủ, giờ đến lượt tôi làm chủ.”
Đan Kình Hạo nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, sự lo lắng trong lòng liền được quét sạch, sau đó anh quay đầu xe, lái theo hướng Nguyễn Đào Yêu chỉ.
Đó là quán mì ở trung tâm thành phố.
Mặc dù đã là buổi tốt nhưng làm ăn vẫn vô cùng tốt.
Đằng sau tấm rèm nhựa tràn ngập người và hơi nóng, nhìn vào khiến người khác không kìm nổi mà nóng lên.
Chiếc xe đua của Đan Kình Hạo đậu giữa đám xe đạp và xe điện, giống như trong đám gà đột nhiên xuất hiện phượng hoàng, nhìn qua có chút không hài hòa.
“Em ở đây chờ tôi một chút, tôi đi đỗ xe.” Đan Kình Hạo tuy rằng chưa từng đến những nơi như thế này, nhưng anh cũng biết không thể tùy ý đỗ xe bên lề đường.
Anh không muốn trên xe mình bị dán một phiếu phạt.
Nguyễn Đào Yêu đáp: “Được, để tôi vào tiệm giúp anh gọi đồ ăn.”
Đan Kình Hạo đi một vòng mới tìm được bãi đỗ xe gần nhất, anh thật sự không thể tưởng tượng được trong trung tâm thành phố vẫn còn tồn tại những nơi như thế này.
Hơn nữa điều khiến anh không lý giải nổi đó là cửa hàng mì đó xem ra làm ăn vô cùng tốt.
Khi anh đỗ xe xong và trở lại quán mì, Nguyễn Đào Yêu mới vừa ngồi vào chỗ, anh cẩn thận vén tầm rèm dính đầy dầu mỡ, mùi bên trong khiến anh ngay lập tức không phản ứng kịp, mà bàn Nguyễn Đào Yêu vừa ngồi xuống kia vẫn còn đồ thừa người khác vừa ăn xong chưa kịp dọn dẹp.
Nhìn thấy Nguyễn Đào Yêu hào hứng vẫy tay với anh, Đan Kình Hạo cũng không nỡ nói những lời làm cô cụt hứng.
Có những lúc, thế giới của hai người cần chiều theo ý nhau.
“Ông chủ, hai bát mì bò, nhiều thịt bò nhiều rau thơm.” Nguyễn Đào Yêu nói với ông chủ đang bật tối mắt tối mũi.
“Được!” Giọng nói của ông chủ vừa to vừa khoan khoái.
“Tại sao lại đến đây?” Đan Kình Hạo nhìn bốn xung quanh, vẫn chưa có tí gì gọi là ấn tượng tốt.
Thử hỏi một thiếu gia từ nhỏ uống rượu vang lớn lên, làm sao có thể chịu được bia chứ?
Nguyễn Đào Yêu dường như biết được trong lòng anh đang nghĩ gì, cô rút lấy tờ giấy ăn trên bàn, lau sạch những vết bẩn trước mặt Đan Kình Hạo, cười nói: “Bởi vì đồ ở đây rất ngon.” Đan Kình Hạo do dự nhìn cô, cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp, anh vừa rồi đã đồng ý để cô làm chủ, tuyệt đối không nuốt lời, tuy rằng hiện tại anh cảm thấy rất hối hận.
“Hai bát mì thịt bò đến đây! Nhiều thịt bò nhiều rau thơm!” Ông chủ mỗi tay bê một bát bưng lên, đặt trước mặt bọn họ, cười híp mắt liếc nhìn Đan Kình Hạo đánh giá một lượt, sau đó nháy mắt với Nguyễn Đào Yêu: “Đào Yêu à, bạn trai đẹp trai đấy.”
“Ông chủ, chú nói lung tung gì vậy, mau đi làm đi!” Khuôn mặt Nguyễn Đào Yêu phiếm hồng, lập tức đuổi ông chủ mập đi.
Đan Kình Hạo trừng mắt nhìn Nguyễn Đào Yêu: “Ông ấy nói lung tung gì chứ? Em cho rằng tôi không đủ đẹp trai hay là tôi không phải bạn trai em?” Cô tại sao không có một chút tự giác nào vậy? Chẳng lẽ bản thân anh khiến cho cô mất mặt như vậy sao?
“Anh đẹp trai, đẹp trai, mau ăn mì đi, tôi sắp đói chết mất!” Nguyễn Đào Yêu nhìn thấy đồ ăn liền không muốn nghĩ gì nữa, cô uống một ngụm canh lớn, cảm thấy hả lòng hả dạ hưởng thụ, vẫn là đồ ở đây ngon nhất, vừa nhiều vừa rẻ, đâu có giống như đồ Tây, ăn không no mà còn đắt muốn chết.
Đan Kình Hạo nhìn bộ dáng há to miệng ăn mì của cô, ngập ngừng nhìn đồ ăn nóng hổi trước mặt mình, hoài nghi thứ này thực sự có thể ăn sao, sẽ không bị trúng độc chứ?
“Sao anh vẫn chưa ăn?” Nguyễn Đào Yêu sắp ăn được một nửa rồi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đan Kình Hạo còn chưa động đũa.
“Tôi...” Đan Kình Hạo vẫn ngập ngừng “Tôi không đói.”
Nguyễn Đào Yêu nheo mắt, không đói? Lời này chỉ lừa được trẻ con, không biết bụng ai vừa rồi sôi sùng sục.
Cô chậm rãi gắp một miếng thịt bò từ trong bát, sau đó đưa đến miệng anh: “Ăn thử một miếng xem sao, mùi vị không tệ.”
Đan Kình Hạo bất động.
“Chỉ một miếng thôi, xin anh đó.” Đôi mắt Nguyễn Đào Yêu tràn đầy hi vọng giống như một con thỏ nhỏ, đơn thuần khiến người ta không thể từ chối.
Đan Kình Hạo chìm đắm trong ánh mắt này, từ từ há miệng, lần đầu thử đồ ăn không phải do đầu bếp cao cấp làm.
Anh miễn cưỡng nhai, đột nhiên trong miệng tràn ngập hương vị thịt bò.
Mùi vị ngon đến khó cưỡng.
“Thế nào, ngon chứ.” Nguyễn Đào Yêu tràn đầy tự tin.
Đan Kình Hạo gật gật đầu, tiếp đó bắt đầu ăn.
Thịt bò rất dai, nước dùng thơm ngào ngạt, đến ngay cả mì cũng khá dai, đây là bát mì ngon nhất từ trước đến giờ Đan Kình Hạo từng ăn, còn ngon hơn đồ những đầu bếp nổi tiếng làm.
“Này, Nguyễn Đào Yêu, em gắp thịt bò trong bát tôi làm gì vậy?”
“Anh vừa ăn một miếng của tôi, tôi đương nhiên phải đòi lại rồi.”
“Đó là em tự nguyện đưa lên miệng tôi.”
“Đại thiếu gia như anh, không gắp anh nhất định sẽ không ăn.”
Sau một cuộc cãi vã khốc liệt, cuối cùng bụng cũng được lấp đầy, Nguyễn Đào Yêu xoa xoa chiếc bụng phình ra, cười mãn nguyện: “Bảo bối, hôm nay mẹ cho con ăn no rồi chứ.”
Đan Kình Hạo cũng hiếm khi ăn nhiều như vậy, hơn nữa trong cửa hàng đông người qua lại như vậy, không hề chú ý hình tượng cướp một miếng thịt bò trong bát Nguyễn Đào Yêu.
Ở đây anh không cần phải nhớ mình là ai, anh có thể thoải mái ăn một bát mì thịt bò, không thừa lại một chút canh nào.
Anh nhìn cô gái nhìn có vẻ ngốc nghếch trước mặt này, khóe miệng vô tình lộ ra ý cười.
Anh chuyển đến ngồi bên cạnh cô, đưa tay sờ lên mặt cô, nhẹ giọng nói: “Nguyễn Đào Yêu, có em ở bên cạnh thật tốt.”
Nguyễn Đào Yêu ngây người, nhiệt độ trong phòng thực sự khiến