Yến tiệc được tổ chức ở khách sạn lớn nhất thành phố C, việc bố trí không cần phải bàn, hoàn toàn đều dựa theo phong cách châu Âu thời kì trung cổ, cao quý trang nhã, đến điểm tâm cũng đều do đích thân đầu bếp nổi tiếng châu Âu làm, vô cùng đẹp đẽ và tinh tế.
Mỗi người được mời đến đây không phải giàu có thì là có quyền lực.
Bởi vậy nữ minh tinh được mời đến đây cũng vô cùng vinh dự.
Khi Nguyễn Đào Yêu khoác tay Đan Kình Hạo tiến vào, Lữ Kiêu vẫn còn chưa đến.
Phong cách lần này của Nguyễn Đào Yêu là kiểu thục nữ.
Chiếc váy ren công chúa màu trắng nhìn qua vô cùng đơn giản, nhưng được chế tác thủ công vô cùng phức tạp.
Tóc cô được cố định bởi một chiếc nơ màu hồng, hơi xoăn sóng.
Đôi giày cao gót khoảng 3cm, vô cùng tương xứng với chiếc váy trên người cô, cả người giống như vừa từ thế giới đơn thuần bước ra.
Đan Kình Hạo không cho cô đi giày cao gót, sợ cô không cẩn thận té ngã.
Nguyễn Đào Yêu bảo đảm sẽ cẩn thận đi đứng, vì vậy anh mới để cô đi đôi giày 3cm này.
Đan Kình Hạo mặc tuxedo, nhưng sự kết hợp màu sắc giữa đen và trắng đã khiến anh phong độ hơn so với những người bình thường khác.
Anh nhìn thấy nhân vật chính của bữa tiệc, liền mang theo cô đi về hướng đó.
“Hi, Kình Hạo!” Nhã Ly Bắc nhìn thấy Đan Kình Hạo liền đưa tay vẫy anh,
Nguyễn Đào Yêu quan sát, anh ta mặc bộ lễ phục truyền thống, dáng người cao ngất, khoảng bằng với chiều cao của Đan Kình Hạo, chỉ là to lớn hơn anh một chút.
Mái tóc đen dựng thẳng lên, giống như tuyên bố khí phách ngang ngược vô cùng.
Khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt thâm thúy sâu xa, ngũ quan tính tế, đường cong rõ ràng, nhìn qua rất có khí phách đàn ông, chỉ là đôi mắt đó hơi mang theo dụ hoặc, những không hề che giấu đi sự bá đạo trong con người anh ta.
“Ly Bắc, đã lâu không gặp.” Đan Kình Hạo đưa nắm đấm về phía anh ta, Nhã Ly Bắc cũng ngầm hiểu mà cụng tay lại, thật có phong cách chào hỏi của các đại thiếu gia.
Đột nhiên có vật bay không xác định chạy về phía Nguyễn Đào Yêu, vững vàng dừng ở ngay trước mặt Nguyễn Đào Yêu, sau đó không ngừng quẹt vào người Đan Kình Hạo: “Ahu, Kình Hạo, người ta thật nhớ cậu…”
“Nhã Ly Tây, tên ẻo lả cậu, xa tôi ra một chút!” Đan Kình Hạo không chút do dự đá anh ta ra, sau đó ôm lấy Nguyễn Đào Yêu, hạ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Nguyễn Đào Yêu lắc đầu, lại đưa mắt đánh giá vậy bay không xác định vừa nãy, thật không thể ngờ anh ta và Nhã Ly Bắc vừa nãy giống nhau như đúc, chỉ có một điều không đúng đó là tóc anh ta dài hơn, tóc mai che phủ cả tai, hơi xoăn xoăn, chạm đến đầu vai.
Cả người anh ta có khí chất hoàn toàn khác biết so với anh trai anh ta, quyến rũ lôi cuốn, đôi mắt hồ ly đó quả nhiên phù hợp với anh ta.
Đúng là anh em sinh đôi, quả thực giống nhau y hệt, nhưng mà xét về mặt tính cách, có thể dùng từ “một trời một vực” để hình dung.
Nguyễn Đào Yêu đột nhiên nhớ đến lời nói tối qua của Đan Kình Hạo, xu hướng tính dục? Cô không nhịn được nhìn về phía Nhã Ly Tây, sau đó trực tiếp đặt câu hỏi: “Anh, thích đàn ông?”
Nhã Ly Bắc vừa mới uống một ngụm rượu, không chút do dự mà phun ra, chưa có ai dám đứng trước mặt Nhã Ly Tây trực tiếp hỏi anh câu hỏi này.
Người phụ nữ này…quả nhiên lợi hại.
Nhã Ly Tây đưa tay cuộn cuộn mái tóc của mình, sau đó không tức giận mà nhìn Nguyễn Đào Yêu: “Xin lỗi, tôi không chỉ thích đàn ông, người tôi thích chính là người đàn ông của cô.”
Biểu cảm của Nguyễn Đào Yêu ngây ngốc, hơi hơi biến thành kinh ngạc, cô không ngần ngại chỉ tay vào Đan Kình Hạo đang đứng bên cạnh: “Anh thích ngựa giống này sao?”
Ngay lập tức, cánh tay đang lau khóe miệng của Nhã Ly Bắc đột nhiên cứng lại, sau đó cúi người xuống, không thèm chú ý đến hình tượng mà ôm bụng cười lớn: “Haha! Đan Kình Hạo, thì ra trong mắt người phụ nữ của cậu, cậu chính là một con ngựa giống! Haha!” Biểu cảm trên khuôn mặt Đan Kình Hạo đã trở nên hóa đá, anh thực sự hi vọng trong tay mình có súng, có thể bắn một phát vào chính mình.
Không phải Nguyễn Đào Yêu, là chính anh!
Nhã Ly Tây giữ lấy một bên tay anh, nũng nịu nói: “Cậu xem, Kình Hạo, cô ta nói cậu như vậy đó, cậu mau đó cô ta để ở bên cạnh tôi đi.
Trên thế giới này, tình cảm giữa nam và nữ chỉ là quan hệ nối dõi tông đường, tình cảm giữa nam và nam mới là chân ái!”
“Nhã Ly Tây, tên tiểu tử cậu còn ẻo lả nói thêm một lời nào nữa, tôi liền lập tức một cước đá cậu về Áo!” Đan Kình Hạo thực sự muốn chết tâm.
Bị người đàn ông này thích vẫn còn chưa đủ, người phụ nữ bên cạnh anh đầu óc bị lừa đá trở nên ngu ngốc: “Còn nữa, mau bỏ móng vuốt ra khỏi người tôi.”
“Ồ!” Nguyễn Đào Yêu ngoan ngoãn buông ra.
Tâm trạng của Đan Kình Hạo đã đạt đến mức cực điểm, anh nhìn Nguyễn Đào Yêu, biểu cảm rối rắm: “Tôi không nói em.”
“Ồ.” Sau đó Nguyễn Đào Yêu lại một lần nữa khoác lấy cánh tay anh.
“Nhã Ly Tây, móng vuốt của cậu đang sờ nắm ở đâu vậy?! Mau buông ra cho tôi.” Đan Kình Hạo gầm lên.
Trong trường hợp bình thường, anh sẽ không nổi giận, nhưng hai cực phẩm này quả thực khiến anh phát cáu.
“Người ta chỉ muốn biết kích thước của cậu có thay đổi không thôi mà.” Giọng Nhã Ly Tây hờn dỗi, khiến thân là phụ nữ như Nguyễn Đào Yêu cũng phải bái phục.
“Anh biết kích thước lúc trước của anh ấy sao?” Đầu óc Nguyễn Đào Yêu lần này cũng coi như nhạy bén, rất nhanh liền tóm được trọng điểm.
Mặt Đan Kình Hạo đen lại, Nhã Ly Bắc sắp cười đến nội thương mất.
Nhã Ly Tây rõ ràng vô cùng kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, tôi là bạn tốt của Đan Kình Hạo từ thời còn cởi chuồng cơ đấy.” Ánh mắt Nhã Ly Tây lấp lánh.
“Ừm, với kích thước hiện tại của anh ta có thể nhìn ra, anh ta hồi nhỏ cũng chẳng nhỏ hơn là bao.” Nguyễn Đào Yêu có chút suy tư rồi bổ sung thêm một câu.
Nhã Ly Tây xịt máu mũi, còn Nhã Ly Bắc cười lăn cười bò, còn đương sự đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hóa