Nguyễn Đào Yêu gật gật đầu, nhìn anh rời ra khỏi tầm mắt của mình, nhưng trong lòng mơ hồ xuất hiện nỗi bất an.
Tại sao cô lại cảm thấy sợ hãi như vậy chứ? Giống như có thứ gì đó sắp bị mất đi vậy.
“Nhã Ly Bắc, anh giúp tôi chăm sóc Liên Liên, tôi đi ra đây một lát.” Nguyên Đường Yêu vội vã chạy về hướng Đan Kình Hạo.
Bởi vì rượu phát tác, cho nên Dương Liên chỉ có thể dựa vào Nhã Ly Bắc mới có thể đứng vững.
Đầu óc cô trở nên mơ hồ, đến sự vật trước mắt cũng bắt đầu xoay tròn.
Nhã Ly Bắc ôm lấy cô, mùi hương của cô mặc ý lượn lờ quanh chóp mũi anh.
Cơ thể cô rất mềm, khiến anh có cảm giác muốn ngừng mà không được.
Chỉ cần ôm lấy cô như vậy cũng khiến anh cảm thấy hạnh phúc.
Ở đằng xa, một cỗ sát khí nhanh chóng tiến gần đến anh.
Nhã Ly Bắc còn chưa kịp phản ứng, người trong lòng ngay lập tức đã bị cướp đi, sau đó một cú đấm hung hăng giáng xuống mặt anh.
“Nhã Ly Bắc, cậu muốn chơi phụ nữ cũng phải nhìn đối tượng chứ?! Tôi không phải đã nói với cậu rồi sao, Dương Liên là của tôi!” Lữ Kiêu vừa mới rời đi một chút, vừa trở về đã nhìn thấy Dương Liên yếu ớt dựa vào người Nhã Ly Bắc, anh ta vô cùng phẫn nộ, liền xông lên đấm Nhã Ly Bắc một cú.
Nhã Ly Bắc lảo đảo về sau vài bước mới có thể đứng vững, lau đi vết máu trên khóe miệng, nói: “Lữ Kiêu, cậu có thể hỏi rõ rồi hãy ra tay được chứ?”
Người Dương Liên tuy rằng đã không còn sức lực, nhưng cô vẫn hung hăng nhéo Lữ Kiêu: “Nhã Ly Bắc chỉ là muốn đỡ em mà tôi, em bị Tô Vy trút rượu, đứng không vững nữa.”
“Á?” Lữ Kiêu kinh hãi, nhìn Nhã Ly Bắc khuôn mặt buồn bực đang đứng cách anh ta vài bước, tự biết mình đuối lý nhưng vẫn gân cổ lên cãi lại: “Như vậy thì cậu ta cũng không cần ôm em.”
Dương Liên buồn bực: “Anh không phải đang ôm mới khiến em không ngã sao?”
“Anh là bạn trai em, không giống nhau!”
“Ý anh có phải là khi anh không ở bên cạnh em, em sống hay chết thì người khác cũng không được chạm vào em đúng không?”
“Này này, em đừng vô lý thế được chứ?” Quả nhiên không thể cãi nổi luật sư, mồm mép thật lời hại.
Nhã Ly Bắc day day khuôn mặt đang đau, lại nhìn hai người bọn họ đấu khẩu giống như liếc mắt đưa tình, cười khổ rồi lắc đầu rời đi.
Dương Liên, tôi gặp em muộn hơn so với Lữ Kiêu một chút.
Nhưng một chút này lại là cả một đời.
Lần đầu tiên anh thấy Lữ Kiêu nghiêm túc đến vậy.
Lữ Kiêu của lúc trước luôn bất cần đời, phụ nữ bên cạnh nhiều không đếm xuể, chỉ là lần này hình như không giống.
Cũng chính vì cảm thấy không giống, cho nên Nhã Ly Bắc mới khó chịu như vậy.
Bởi vì anh biết Lữ Kiêu sẽ không dễ dàng buông bỏ.
“Cô ở đây sao?” Đan Kình Hạo gần như tìm cả đại sảnh này mới thấy Tô Vy đang cầm ly rượu đứng ở ban công hóng gió.
Tô Vy kinh ngạc quay đầu lại, sự vui mừng trên khuôn mặt khi thấy sự lạnh lẽo nơi đáy mắt Đan Kình Hạo liền lập tức biến mất không chút dấu vết.
Sự lạnh lùng đó giống như khi cô nói lời chia tay khi ấy.
“Em cho rằng anh sẽ đến tìm em.” Tô Vy nhẹ giọng đáp, trong lời nói không thể che đi sự mất mát.
“Đúng là tôi đến tìm cô.” Đan Kình Hạo tiến sát vào Tô Vy, khí áp bức người dần đè xuống: “Ly rượu vừa rồi có vấn đề.”
Từ cổ họng Tô Vy phát ra tiếng cười, trầm thấp nhưng vô cùng bất đắc dĩ: “Dương Liên nói cho anh rồi?”
“Cô nghĩ còn cần cô ấy nói ra sao?” Đan Kình Hạo lạnh giọng: “Tửu lượng của Dương Liên có tốt như thế nào cũng không thể vì một ly rượu vang mà say, nói, có phải cô đã động tay chân với ly rượu hay không?”
Tô Vy nháy mắt, giống như người đàn ông trước mặt này chỉ là đồ chơi của cô ta vậy: “Nếu anh đã có bản lĩnh này, tại sao anh không tiếp tục đoán chứ, hả? Kình Hạo?”
Đan Kình Hạo bước một bước dài lên trước, một tay hung hăng giữ lấy cổ Tô Vy nhấc lên, trên khuôn mặt tràn đầy sự tức giận, giọng điệu âm trầm: “Tô Vy, tôi hiện tại muốn giết cô cũng là việc trong lòng bàn tay, tốt nhất đừng để tôi mất đi kiên nhẫn, nói.”
Tô Vy bởi vì bị bóp cổ nên hít thở trở nên khó khăn, khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng, nhưng nụ cười trên mỗi vẫn chướng mắt như vậy: “Giết em đi, Kình Hạo, sau khi chia tay anh không phải luôn muốn giết em sao?”
Ngón tay cái và bốn ngón còn này càng siết chặt, Đan Kình Hạo giống như con mãnh thú mất đi lý trí, đôi mắt đỏ ngầu: “Tô Vy, cô đừng cho rằng tôi không dám.”
“Em cá là anh không dám.” Tô Vy nắm chắc phần thắng trong tay.
Cô chính là người anh yêu nhất, sao anh có thể tự tay giết cô.
Cô tin anh đối với cô vẫn còn tình cảm, chỉ là không bộc lộ ra mà thôi.
Cánh tay Đan Kình Hạo tiếp tục nhấc lên cao hơn, mũi chân Tô Vy sớm đã không chạm đất, đôi tay cô ta giữ chặt lấy tay Đan Kình Hạo, hô hấp dần trở nên khó khăn.
Người đàn ông này thực sự muốn giết cô! Trong lòng cô ta hoảng hốt, trong mắt bắt đầu có sự kinh hãi.
Cuối cùng, cô ta không vượt qua được sự sợ hãi khi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, khó khăn mở miệng: “Em chỉ pha chút Brandy vào mà thôi, không có làm gì hết.”
“Brandy?” Đan Kình Hạo dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Tô Vy: “Cô lẽ nào không biết rượu Tây khi hòa lẫn với nhau, độ mạnh sẽ tăng lên sao?!”
“Khụ khụ!” Đôi tay Tô Vy đánh lên người Đan Kình Hạo, âm thanh áp bức phát ra từ trong cổ họng: “Buông...buông ra.”
Đan Kình Hạo hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, cuối cùng vẫn buông tay ra, Tô Vy ngay sau đó liền ngã xuống nền đất.
Trong mắt cô ta toàn là nước mắt, trong lòng càng đau đớn hơn.
Chỉ vì Nguyễn Đào Yêu kia, anh lại nhẫn tâm đối xử với cô như vậy! Đây là Đan Kình Hạo yêu cô đó sao?
“Không phải chỉ hòa thêm chút rượu thôi sao? Nguyễn Đào Yêu chẳng lẽ được làm từ nước, đến ngay cả một chút rượu cũng không uống được? Hơn nữa rượu đó cuối cùng cũng chẳng vào bụng cô ta, anh dựa vào gì mà đối xử với