Lữ Đinh và Lữ Minh sớm đã nhìn ra manh mối, họ vui vẻ xem náo nhiệt, bất kể ai thắng ai thua, họ đều là người được lợi.
Mà Nhã Ly Bắc đối với tình thế này cũng không chen tay, người làm ăn, lợi ích là ma quỷ, chuyện không có chỗ tốt anh ta không làm.
Lữ Kiêu cũng không phải đồ ngốc, anh ta mở miệng khuyên Đan Kình Hạo thu tay một chút, nhưng người sau như quyết tâm đối đầu với Thẩm Tống, anh ta cũng không tiện nói gì nữa.
Cuộc chiến tranh lạnh của Đan Kình Hạo và Nguyễn Đào Yêu kết thúc trong sự khuất phục của phía nữ, Nguyễn Đào Yêu không kiên nhẫn nổi, không chịu nổi Đan Kình Hạo không nghe không hỏi, xem cô là người trong suốt, cho nên cô chủ động làm một bữa thịnh soạn cho Đan Kình Hạo, mặc nội y sexy Dương Liên đề cử, làm tự hi sinh.
Cô đang mang thai, bác sĩ Lý nói vẫn phải qua hơn hai tháng nữa mới có thể cùng phòng, thực sự khiến Đan Kình Hạo nhịn hỏng rồi.
Kiến thức lý luận của Nguyễn Đào Yêu học không tệ, nhưng kiến thức thực tiễn lại rất ít ỏi, sức lực trên tay nắm không tốt.
Đan Kình Hạo khẽ thở hổn hển, không biết là thoải mái hay là khó chịu.
Anh cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang bò trên người mình, ngứa ngáy khó chịu.
Con ngươi âm trầm lúc tiếp xúc với làn da trắng nõn của Nguyễn Đào Yêu, ánh mắt càng thêm sâu lắng.
Nguyễn Đào Yêu lần đầu tiên thay người đàn ông giải quyết vấn đề này, tài xế mới lên đường, miễn cưỡng lắm mới không xảy ra ngã rẽ gì: “Đan Kình Hạo, anh làm gì?” Nửa ngày, người đàn ông ôm chặt Nguyễn Đào Yêu.
“Yên tâm, anh không làm gì cả, chỉ ôm em ngủ mà thôi.” Giọng nói Đan Kình Hạo có chút khàn khàn, như đè nén tình dục: “Đợi sau này, anh sẽ bù lại hết những ngày tháng này.”
Nguyễn Đào Yêu trong lòng mắng anh biến thái ngàn vạn lần, nhưng không có cách nào, ai kêu cô thích tên phúc hắc băng sơn Đan Kình Hạo này chứ? Cô luôn ở thế yếu trong thế giới tình cảm, chỉ cần Đan Kình Hạo không nói chia tay, cô chết sống cũng sẽ không bỏ đi.
Nhưng lần này, rõ ràng là anh sai, vẫn là cô cúi đầu trước, không công bằng.
Oán khí sau khi nhìn thấy biểu cảm thỏa mãn của Đan Kình Hạo càng thêm nặng, tên sói xám nào đó ăn uống no đủ về mặt sinh lý và tâm lý, tâm trạng đương nhiên không tệ, ôm Nguyễn Đào Yêu ngọt ngào ngủ.
Cô Yêu càng nghĩ càng thấy không đáng, kéo hết chăn bao về phía mình, một cước đạp Đan Kình Hạo vừa muốn ngủ xuống giường.
Cho nên, đồ ngốc Nguyễn Đào Yêu này lại bất hạnh chọc Đan Kình Hạo nổi giận rồi, chỉ có thể lại mặc nội y sexy làm điều kiện cầu hòa.
Huhu, cô sau này sẽ không tức giận với Đan Kình Hạo nữa, tên đàn ông này bất kể có lý hay không, cuối cùng người khổ nhất định là bản thân cô.
Nguyễn Đào Yêu trong lúc bị tra tấn ngộ ra đạo lý.
Sau khi Lữ Đinh mời Dương Liên và Lữ Kiêu về nhà ăn cơm vài lần, lòng cảnh giác đối với Lữ Đinh của Dương Liên đã giảm xuống thấp nhất, ngược lại cô vẫn có chút cố kỵ với Lữ Minh, cứ cảm thấy người đàn ông đó rất lạnh lùng, không dễ ở cùng như Lữ Đinh.
Cho nên lúc Lữ Đinh gọi điện thoại tới nói buổi tối kêu cô đến cùng ăn cơm, cô không chút do dự đồng ý.
Thím Phúc nhà họ Lữ tay nghề nấu ăn cực kỳ tuyệt, Dương Liên lần nào cũng có thể ăn được thức ăn như của nhà hàng hàng đầu ở nhà họ Lữ.
Sao cô còn không vui lòng chứ?
Dương Liên và Lữ Đinh ở cùng rất vui vẻ, cho nên cho dù Lữ Kiêu không đi cùng cô, cô cũng rất vui vẻ đến nhà họ Lữ nói chuyện với Lữ Đinh.
Cô là người rất thông minh, bảo vệ Nguyễn Đào Yêu chu đáo, lại từ đầu tới cuối không nhìn thấu tình cảnh của mình.
Cho nên Dương Liên sau đó có lúc suy nghĩ lại chuyện hôm nay, cứ cảm thấy nếu hôm đó cô không đi, thế giới của cô có như bây giờ không, sẽ tệ hơn không? Ai biết chứ.
Lữ Đinh hôm nay mặc sơ mi màu hồng, nhìn rất phấn chấn, trên khuôn mặt tái nhợt cũng khẽ có chút hồng hào, Dương Liên ngồi đối diện anh ta, cười hỏi: “Hôm nay hình như tâm trạng anh rất tốt.”
Thím Phúc đặt ly nước trái cây trước mặt Dương Liên, ly phổ nhĩ cho Lữ Đinh, sau đó lặng lẽ lui xuống.
Khóe môi Lữ Đinh mỉm cười, nói: “Ừ, vì hôm nay tôi đã sắp hoàn thành một tâm nguyện rồi.”
Dương Liên uống ngụm nước trái cây, hàm hồ hỏi: “Tâm nguyện gì khiến anh có thể vui như vậy?”
Lần này Lữ Đinh cười không lên tiếng, không trả lời, dời đề tài đi: “Nghe nói cô là cô nhi?”
Dương Liên cắn ống hút: “Ừ, ba xảy ra chuyện ngoài ý muốn mất khi tôi còn nhỏ, sau đó mẹ cũng mất, liền đưa tôi vào cô nhi viện.”
“Xuất thân cô nhi viện vẫn có thể làm luật sự, thật sự không dễ dàng.” Lữ Đinh ưu nhã nhấp ngụm trà, cảm thán.
“Nào có, chỉ là viện trưởng đặc biệt chăm sóc tôi mà thôi.” Dương Liên ngại ngùng cười.
Sắc trời bên ngoài dần u ám, đã là chạng vạng rồi, hoàng hôn lặn ở nơi xa, sắc đỏ rực, cả bầu trời biến thành màu đỏ, ánh sáng xinh đẹp chiếu vào sân, xuyên qua cửa sổ kính sát đất, cực kỳ xinh đẹp.
Dương Liên xém chút nhìn ngây ngốc, cô trước giờ không biết thì ra ánh hoàng hôn trong biệt thư nhà họ Lữ lại xinh đẹp như vậy.
“Cô có hứng thú nghe chuyện của nhà họ Lữ không?” Lữ Đinh đột nhiên mở miệng, kéo Dương Liên đang ngây ngốc về.
Dương Liên hồi thần, vội gật đầu, đặt nước trái cây đã uống phân nửa lên bàn trà.
“Lúc tôi còn nhỏ, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có ba mẹ yêu thương tôi, còn có hai em trai kính trọng tôi, tôi cho rằng cuộc đời tôi sẽ luôn hạnh phúc như vậy, cho tới khi.” Lữ Đinh không nhìn Dương Liên, lại dời anh mắt ra ngoài cửa sổ, ánh sáng đỏ rực chiếu trên khuôn mặt hơi tái nhợt của anh ta, đẹp đến khó tin: “Ba có phụ nữ ở ngoài, hơn nữa còn bị mẹ phát hiện.” Lúc Lữ Đinh