"Đan Kình Hạo, đừng có nói chuyện với em nữa, em rất mệt mỏi." Tâm trạng của Nguyễn Đào Yêu sa sút, tránh đi ánh mắt sốt ruột của Đan Kình Hạo, đi thẳng vào trong phòng của mình.
"Nè Nguyễn Đào Yêu!" Đan Kình Hạo nào có chịu bị lạnh nhạt, lập tức kéo tay của Nguyễn Đào Yêu qua: "Trả lời vấn đề của anh đi."
"Em đã nói rồi, em rất mệt mỏi." Nguyễn Đào Yêu bực bội hất tay ra, quát lớn.
Thật sự quá đủ rồi, đi đâu, gặp ai, cô cũng đều phải báo cáo cho anh một tiếng, cô là người chứ không phải là thú cưng.
Đan Kình Hạo bị sự tức giận không hiểu thấu của Nguyễn Đào Yêu làm cho sửng người, bé thỏ trắng của anh hôm nay bị gì vậy?
"Nguyễn Đào Yêu!" Giọng nói của anh dịu dàng lại, ôm lấy cô từ phía sau lưng, lồng ngực rộng lớn dán sát vào sau lưng của Nguyễn Đào Yêu, hơi ấm truyền đến: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Em không muốn nói đâu." Nguyễn Đào Yêu dứt khoát từ chối.
Tay của Đan Kình Hạo cứng đờ: "Có chuyện gì mà không thể nói với anh?"
"Nếu như em nói thì anh sẽ giúp em sao?" Nguyễn Đào Yêu cúi đầu xuống, giọng nói mơ màng.
Không thể nào đâu, Đan Kình Hạo và Lữ Kiêu tốt với nhau như vậy, sao có thể vì mình mà trở mặt với nhà họ Lữ được?
"Chỉ cần là chuyện mà em muốn anh làm, anh nhất định sẽ làm được." Cái mũi thân mật cọ vào da thịt ở cổ của Nguyễn Đào Yêu, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
"Được, anh giúp em đạp đổ nhà họ Lữ đi." Ngón tay của Nguyễn Đào Yêu nắm chặt, biết đây rõ ràng là một yêu cầu ích kỷ đến cỡ nào, nhưng cô vẫn nói ra khỏi miệng.
Người đã làm tổn thương Dương Liên, cô tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua!
"Em nói cái gì chứ?" Đan Kình Hạo lập tức buông Nguyễn Đào Yêu ra, sau lưng của Nguyễn Đào Yêu không có chỗ dựa, cái lạnh đột ngột khiến lòng của cô rụt lại một cái.
"Em nói khiến cho nhà họ Lữ không còn gì cả." Nguyễn Đào Yêu xoay người lại, ánh mắt sáng rực nhìn Đan Kình Hạo: "Anh có làm được không?"
"Nguyễn Đào Yêu, em sao vậy?" Lòng bàn chân của Đan Kình Hạo cảm thấy ớn lạnh, Nguyễn Đào Yêu như thế này từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy giống như là trên người bao phủ một lớp hận thù.
"Em chỉ hỏi anh có làm được hay là không?" Nguyễn Đào Yêu lại hỏi một lần nữa, đôi mắt của chú nai con vẫn trong veo đến mức không có tạp chất.
Đan Kình Hạo không biết đã xảy ra chuyện gì, mà hiển nhiên Nguyễn Đào Yêu cũng sẽ không định nói cho anh biết, cái cảm giác không thể biết cái gì cả như thế này khiến cho anh cảm thấy rất bực bội.
Thế là anh lui về phía sau một bước, lạnh giọng trả lời: "Anh làm không được, không phải là thực lực không đủ, mà là không cần thiết." Lữ Kiêu đã cứu anh, cái này anh vẫn luôn nhớ rất kỹ.
Nguyễn Đào Yêu cúi đầu cười khanh khách: "Đúng vậy, hoàn toàn chính xác là không cần thiết.
Đan Kình Hạo và Lữ Kiêu là anh em tốt với nhau, làm sao có thể là kẻ thù của nhà họ Lữ được." Cô nhanh chóng xoay người lại, không cho Đan Kình Hạo nhìn thấy nước mắt của mình, cô nói: "Em về phòng đây." Lần này Đan Kình Hạo cũng không giữ chặt cô lại, nhìn bóng lưng chậm chạp của cô, đột nhiên cảm giác được khoảng cách giữa bọn họ đã lập tức bị kéo ra rất lớn, bé thỏ trắng của anh giống như đã bắt đầu thay đổi rồi.
Nguyễn Đào Yêu đóng cửa phòng lại, thân thể dần dần trượt xuống, biết rõ Đan Kình Hạo sẽ không có khả năng giúp cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy trái tim của mình rất lạnh.
Nói cho cùng, chung quy cô vẫn kém hơn sự nghiệp và dã tâm của anh, cô không có quyền để yêu cầu Đan Kình Hạo ra mặt cho Liên Liên, trở thành kẻ thù với nhà họ Lữ.
Chỉ nếu cứ bỏ qua cho hai người kia như vậy thì cũng quá tiện nghi rồi!
Nguyễn Đào Yêu lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Thẩm Tống, vì Dương Liên, cô sẽ không tiếc cái gì cả, bao gồm cả tìm sự giúp đỡ của Thẩm Tống, mặc dù như vậy có thể sẽ khiến Đan Kình Hạo phát điên.
Đan Kình Hạo muốn biết tại sao Nguyễn Đào Yêu biến thành như thế này rất đơn giản, chỉ cần tra một chút trước khi cô đi về nhà đã gặp ai thì sẽ biết hết đầu đuôi câu chuyện.
Nhưng mà khi kết quả điều tra bày ra ở trước mắt của anh, anh hơi nhíu mày lại.
Cô đi đến nhà họ Nhã? Đã gặp ai vậy? Nhã Ly Bắc hay Nhã Ly Tây? Anh em nhà họ Nhã có bắn đại bác cũng không tới được cô, anh bực bội khép tài liệu lại, đã không biết rõ rồi thì cũng chỉ có thể tự mình đến nhà họ Nhã một chuyến.
Nhã Ly Bắc đang tưới nước ở trong vườn hoa, đối với việc Đan Kình Hạo đến đây vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, anh ta mở miệng hỏi: "Thay Lữ Kiêu đến đây làm thuyết khách hả?"
Đan Kình Hạo không hiểu ra làm sao: "Có liên quan gì đến Lữ Kiêu? Thuyết khách là có ý gì?" Ngày hôm qua biểu hiện khác thường của Nguyễn Đào Yêu có lẽ là cũng có liên quan đến Lữ Kiêu, nếu không thì tại sao lại yêu cầu anh trở mặt với nhà họ Lữ.
Nhã Ly Bắc tiếp tục tưới hoa của anh ta: "Đã không liên quan đến Lữ Kiêu rồi vậy thì cậu tìm tôi có chuyện gì? Không có chuyện gì thì đừng có ở đây nói tới nói lui làm gì."
"Ngày hôm qua Nguyễn Đào Yêu đã đến đây à?" Đan Kình Hạo không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nhã Ly Bắc gật đầu, thừa nhận.
"Cậu đã nói cái gì với cô ấy? Tại sao khi cô ấy về nhà thì liền mở miệng kêu tôi đạp đổ nhà họ Lữ?" Đan Kình Hạo đi thẳng vào vấn đề, đối với Nhã Ly Bắc, quanh co lòng vòng chính là chuyện không sáng suốt.
Nước của Nhã Ly Bắc lập tức tràn ra bên ngoài, sau đó động tác chậm chạp một chút, hỏi: "Cậu nói là Nguyễn Đào Yêu đã kêu cậu trở thành kẻ thù với nhà họ Lữ?"
Lông mày của Đan Kình Hạo nhíu chặt lại, giọng nói của anh không có thiện chí: "Nhã Ly Bắc là tôi đang hỏi cậu." Tại sao tất cả mọi người đều có biểu cảm khó hiểu, khiến anh cảm thấy mình giống như là một đồ ngốc.
"Cậu vẫn nên không biết chuyện này thì sẽ tốt hơn." Nhã Ly Bắc thở dài, buông thùng nước xuống rồi sau đó đi vào trong đại sảnh.
Đan Kình Hạo bước nhanh đi theo sát ở phía sau, trong lời nói đang đè nén sự tức giận: "Nhã Ly Bắc, đừng có mập mờ mãi như vậy." Bây giờ Nguyễn Đào Yêu đang giận dỗi với anh, ngay cả nguyên nhân mà anh cũng không biết, cái này khiến anh chịu thiệt rất lớn.
Nhã Ly Bắc ngồi xuống ghế sofa, gương mặt góc cạnh bất lực nhìn Đan Kình Hạo: "Cậu có biết đi nữa cũng không có lợi ích gì, hơn nữa quản tốt bé thỏ trắng của cậu đi, nhà họ Lữ cũng không phải là nơi mà cô ấy có thể trêu chọc được."
Đan Kình Hạo híp mắt lại: "Chỉ cần có tôi ở đây, cô ấy muốn trêu chọc ai mà không được?"
Nhã Ly Bắc gối hai tay ra sau đầu, nói: "Đan Kình Hạo cậu có thể một tay che trời, nhưng mà cậu sẽ không trở thành kẻ thù với nhà họ Lữ, như thế này đối với Nguyễn Đào Yêu mà nói