Vừa mới nói dứt lời, Nguyễn Đào Yêu đã chỉnh trang quần áo bước ra ngoài, một tay vẫn còn kéo phần vải trước ngực, muốn để cho bộ lễ phục trễ cổ không còn trễ như thế này nữa, bàn tay còn lại đưa áo vest cho Đan Kình Hạo, loài động vật đơn bào như Nguyễn Đào Yêu không hề để ý đến bầu không khí quái dị trước mặt, cô tự nhiên nói: "Tổng giám đốc Đan, áo của anh đây, khi nãy cảm ơn anh nhé."
Đan Kình Hạo thật rất muốn kéo ngược cô nàng ngu ngốc Nguyễn Đào Yêu này vào nhà vệ sinh nữ, nghiêm tình tra tấn cô ta một chặp.
Nhưng anh vẫn ráng nhịn xuống, lịch thiệp cầm lấy chiếc áo vest, nụ cười mỉm tiêu chuẩn đến nỗi có thể lập ra định nghĩa mang tầm quốc tế về cười mỉm: "Chuyện dễ như ăn cháo thôi mà."
Lữ Kiêu nhìn Đan Kình Hạo với vẻ nịnh nọt, hỏi han anh bằng ánh mắt: Khẩu vị của cậu trở nên độc đáo như thế từ bao giờ đấy, thích giải quyết trong nhà vệ sinh nữ à?
Đan Kình Hạo trừng mắt nhìn anh ta: "Mau dọn dẹp sạch sẽ cái mớ lộn xộn trong đầu cậu đi, tôi chưa hạ lưu đến mức đó đâu.
Lữ Kiêu híp mắt: "Không, không, cậu còn hạ lưu hơn thế này nữa kìa.
Đan Kình Hạo bắn bả đao từ đôi mắt, đâm thẳng vào tim Lữ Kiêu.
Mặc dù Nguyễn Đào Yêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình, nhưng con người ù lì giống như cô vẫn cảm nhận được dường như có tia lửa nảy ra từ trận chiến ngay trước mặt.
"Ừm, xin hỏi mắt của hai anh có bị sao không? Sao tôi lại cảm thấy tựa hồ không bình thường lắm." Nguyễn Đào Yêu vốn có tinh thần giúp đỡ người khác, cô ân cần hỏi.
Mắt Đan Kình Hạo và Lữ Kiêu giựt giựt cùng lúc, cứ như có hàng vạn con quạ đang bay ngang qua đầu mình.
Rõ ràng, Nguyễn Đào Yêu không bắt kịp tần số với cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Ha ha, cậu đúng là đồ rắn độc, bình phẩm con gái mà không chừa chút mặt mũi nào cho người ta hết." Lữ Kiêu nhìn Đan Kình Hạo với ánh mắt không thuốc nào cứu nổi, nói: "Đừng kết luận nhanh thế chứ, cũng có thể cô ấy là người con gái mà vận mệnh đã sắp đặt cho cậu thì sao."
Đan Kình Hạo hừ lạnh: "Đó là bất hạnh của ánh mắt tôi.
Tôi tuyệt đối không thể chấp nhận để một người như cô ta kề cận bên người, cưỡng hiếp đôi mắt mình mỗi ngày được."
"Ai biết được." Lữ Kiêu cười cười rồi nhún vai, đổi đề tài khác: "Thấm thì sao? Gần đây không thấy cô bé đó đâu hết."
"Không biết con nhóc ấy lại muốn giở trò gì trêu chọc Mạnh Nam rồi."
"Tôi thấy bi ai thay cho Lý Mạnh Nam thật luôn đấy, cậu ta là người...duy nhất có thể kiên trì gánh chịu giày vò để làm bảo vệ cho cậu đấy nhỉ."
"Cũng chỉ mỗi cậu ta có thể chịu đựng nổi cô em gái quỷ sứ của tôi thôi."
Đôi mắt sâu thẳm của Đan Kình Hạo quay sang phía Lữ Kiêu: "Không, Lý Mạnh Nam không được."
Lữ Kiêu ngạc nhiên nhìn Đan Kình Hạo: "Không phải cậu lại tính toán