Thủa ban đầu
Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên
Nhiều khi cậu bực bội vô cùng vì cái số kiếp làm anh cả của một bầy lóc chóc sáu tên em nhỏ.
Anh Cả ấy à, dẫu làm việc gì, việc tốt thì lẽ đương nhiên, không được khen lấy nửa câu, còn nếu lỡ là việc không tốt thì sẽ bị mắng kém cỏi, ngu đần dốt nát.
Làm em thì khác hẳn, làm chuyện không tốt cũng có sao đâu? Dù gì chúng nó còn nhỏ mà! Trong khi ở tuổi đó mình mà sai chắc chắn sẽ bị mắng thúi đầu, chưa từng nghe người lớn biện hộ giúp nửa câu.
Kiểu gì thì các em cũng luôn có một thằng anh đứng chống, nếu làm được chuyện gì tốt tốt một chút khiến cho người lớn vui vẻ, lúc ấy thì sướng rồi, sướng lắm, sẽ được khen tít lên mây, thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn thông minh nha!
Chết tiệt, toàn những điều bức xúc như thế! Gặp phải tình huống này trong bụng không lén chửi đổng một câu thật sự không chịu nổi.
Đôi khi, cậu thật hy vọng có ai đó chiều chuộng mình một chút, không phải suốt ngày suốt tháng lãnh trách nhiệm đi quan tâm chăm sóc người khác....
***
Cặp sách nặng trịch trên lưng xô lệch làm Tạ Tử Giác đang đi trên lối ra vào trước ga tàu điện đông đúc người qua lại đột nhiên ngồi xuống.
Những người phía sau vì hành động đột ngột này dồn lại thành một đống, buộc phải đổi hướng để tránh đâm phải cho nên lập tức tai cậu nhận vài câu mắng xéo.
Ài, không nghĩ hành động bột phát lại ảnh hưởng đến người khác nhiều như vậy.
"Mày không có mắt à?"
Tưởng tiếng mắng kia là tặng cho mình, Tạ Tử Giác ngoảnh đầu nhìn liền thấy cách đó vài bước chân có ba tên du côn đang vây quanh một tên con trai ước chừng bằng tuổi cậu.
Giống như ba con thú dữ bao vây một chú thỏ nhỏ.
Đây là chuyện gì, trấn lột hả?
Nhìn cái ba tên nghênh nghênh ngang ngang, Tạ Tử Giác nổi máu anh hùng muốn chạy ra giải vây cho tên khù khờ đang run run kia.
Mấy tên lưu manh đó thật chướng mắt, tóc tai nhuộm vàng khè, áo sơ mi không cài cúc mặc cùng quần dài lại cộng thêm đôi dép lê.
Mặt mày vênh váo như ông tướng bà tá – dẫu chúng chẳng làm gì cậu cũng không ưa được.
"Như vậy thì hơi quá đáng đấy" – kẻ không mời tự nhiên chạy đến vỗ vỗ vai một tên.
Mùi thuốc lá khét lẹt xộc thẳng vào mũi khiến Tạ Tử Giác khẽ nhăn mặt, muốn nhanh nhanh giải quyết cho xong, cậu ghét nhất trên đời mùi khói thuốc.
« Liên quan gì đến mày? » Ba tên lưu manh hung hăng quay đầu lại, nếu là kẻ nhát gan bình thường chắc đã sớm sợ hãi tè ra mất rồi.
Tạ Tử Giác vẫn bình tĩnh, lạnh lùng phán: "Ba người bắt nạt một người, thật hèn"
« Mày nói cái gì? »
« Sợ quá ta...!» run giọng một chút cậu lại lạnh giọng « Bớt tinh vi một chút đi! Đằng sau có cảnh sát giao thông kìa, lôi nhau ra đó các anh cứ tự nhiên vào xà đếm kiến! »
Vẻ mặt như -80 độ của cậu đã làm ba tên lưu manh chờn chợn, lại thêm oai mượn mấy chú cảnh sát, bọn chúng cau có lui dần rồi bỏ đi.
Quay sang chú thỏ trắng...!aizz, cậu ta mặc bộ đồng phục trường trung học X, nhìn không lọt mắt tý nào, thật là muốn bao nhiêu đáng ghét liền có bấy nhiêu.
« Không có việc gì rồi, lần sau gặp chuyện như thế này cậu cứ chạy nhanh chân một chút là thoát.
Nơi này đông đúc người bọn chúng cũng không dám quá đáng, chỉ cần cẩn thận đừng đụng chạm đến chúng là được » vuốt vuốt áo, Tạ Tử Giác xoay người định đi tiếp, đã đến giờ ăn – cái bụng đói đến cồn cào, làm cậu muốn có mặt bên bàn ăn ngay lập tức.
Trên đường đi đến nhà ga ồn ào này tâm tư cậu đã rất u ám rồi.
Học đến cấp phổ thông trung học, cánh cửa thế giới người lớn ngày một cận kề, những việc quyết định bây giờ có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời: Học tiếp lên đại học hay chọn học nghề? Lựa chọn nghề nghiệp tương lai thế nào? Cảm giác hết sức bức bối, suy nghĩ mãi mà con đường trước mặt vẫn mông lung mờ mịt, khiến người ta không biết phải làm sao.
Định bỏ đi thì Thỏ trắng kéo lại, cậu ta nói: "Cám ơn, mình mời cậu ăn chút gì được không?"
Nhìn xuống khuôn mặt tươi tỉnh đang cười lấy lòng của Thỏ trắng (cậu ta thấp hơn cậu chút xíu), Tạ Tử Giác đột nhiên ngây sững người.
« Mời tôi ăn cơm? »
« Đúng vậy, cám ơn cậu chuyện vừa nãy.
»
« Không cần đâu, việc nhỏ mà thôi.
» khuôn mặt cực kì nghiêm túc của cậu ta làm cậu muốn cười nhưng vì phép lịch sự tối thiểu nên lại thôi.
« Mình mời cậu ăn cơm được không? » Thỏ trắng vẫn rất kiên trì mỉm cười.
Có lẽ do khuôn mặt Thỏ khi tươi cười rất đáng yêu – rõ ràng cùng là con trai với nhau nhưng nhìn Thỏ trắng mỉm cười cậu thấy thật yêu quá – cho nên cứ bị nụ cười đó dụ dụ dỗ dỗ, lơ mơ đi theo, khi định thần được cậu đã ngồi tại quán gà chiên gần đó.
Về sau cậu và Thỏ Trắng, cũng không hiểu vì lý do gì, đã nhanh chóng trở thành bạn của nhau.
Chắc tại khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Thỏ nữa rồi.
Ahuhu.
Tạ Tử Giác tỉnh lại lần thứ hai đã thấy mình đang "báo danh" cho Thỏ, lại còn đồng ý kết bạn kết bè với cậu ta nữa chứ.
Chẳng miêu tả rõ ràng thế nào, cảm giác giống như cái thời còn đi nhà trẻ, thật ngây thơ mà hứa hẹn làm "bạn bè suốt đời" ấy, đúng là vô cùng kì quái.
Sau đó, cậu biết tên của Thỏ trắng – Giang Dụ Tiệp*, tên chẳng giống người chút nào.
Trong lòng cậu vẫn lén gọi Thỏ Trắng, Thỏ Trắng, Thỏ Trắng nhỏ (x n lần), chứ nhất quyết không gọi Tiểu Giang hay A Tiệp gì gì đó.
Thỏ còn đưa cho cậu số điện thoại nhà và di động cá nhân.
Nhất định là một thiếu gia lắm tiền đây – Nhìn số di động của Thỏ, cậu âm thầm đánh giá.
"Tại cái thời đại chỉ phổ biến điện thoại công cộng dùng thẻ trả trước này, người có di động phải gia thế hoành tráng cỡ nào chứ."
Thỏ còn hâm mộ phấn khích khen Tạ Tử Giác khi giải vây cho mình dáng điệu hết sức anh hùng, làm cho cậu nghe xong rất chi khoái chí.
Ai mà chẳng ham hư vinh!
Hồi tưởng lại lúc đó, Tạ Tử Giác xúc động gật gật đầu, tự thấy bản thân xứng đáng với lời bình đó quá đi.
Hôm đó còn cùng Thỏ hàn huyên thêm vài câu, cùng ăn một bữa, ăn xong thì chào nhau.
Cậu cứ tưởng duyên phận tới đây là đứt, không nghĩ rằng sợi dây này dai thật là dai.
Thỏ Trắng thi thoảng lại gọi điện hẹn cậu đi chơi chỗ này, ăn món nọ, xem phim kia...!cậu ngại đi, hơn nữa ví rỗng nên toàn từ chối.
Từ chối đôi ba lần gì đó cũng nghĩ có phần không phải, vừa lúc có bộ phim mới cậu cực thích công chiếu liền đồng ý hẹn Thỏ đi xem.
« Cậu bận học bài à? »
Phim chiếu hết hai người cùng đi về, Thỏ hỏi cậu.
Thỏ nghĩ Tạ Tử Giác chắc chắn là bận đọc sách, nếu không sẽ không từ chối mình hết lần này đến lần khác.
Có thể vì mắt bị chói khi đi từ nơi tối ra vùng sáng, hoặc cũng vì nghe câu hỏi đó thấy khó chịu, Tạ Tử Giác nheo mắt, không nói gì.
« Đúng không? » Thỏ trắng vẫy vẫy tay trước mặt cậu, chờ câu trả lời.
"Uh...!chưa học hết bài?" Tạ Tử Giác nghiêng đầu, không muốn nhìn khuôn mặt vô tư của Thỏ Trắng giờ đang nhuốm phần nghi ngờ.
« A.
» Thỏ trắng gật gù ra vẻ đã hiểu: « Có mệt không? »
« Ừ.
» Tạ Tử Giác ậm ừ qua quít, cậu muốn chấm dứt cái chủ đề này luôn cho rồi.
« Bên trường cậu đã có thông báo về hồ sơ tuyển sinh đại học chưa? Bên mình dạo này đã chuẩn bị rồi.
»
Năm ba trung học – năm cuối cấp nên bận rộn đủ việc.
Không những cần học bài để chuẩn bị thi chuyển cấp, lại còn phải cố gắng đi tìm hiểu, đánh giá thông tin tuyển sinh của các trường, các hệ đào tạo, quả thực vội như ngọn nến cháy hai đầu.
« Có rồi, tôi đã đăng ký, 27-28 tháng một phải thi viết lần đầu tiên.
» một người bắt đầu bực mình.
Đúng là đồ mọt sách, đến nói chuyện phiếm cũng chỉ có mỗi loại chủ đề này!
« Vậy bên đó sớm đấy, bên mình tháng hai mới thi.
»
Thỏ trắng chỉ chỉ một quán coffee cách đó không xa, biển đề « Chuỗi quán giá bình dân » nói: « Chúng ta ăn chút gì đó đi! Lẩu ở quán đó ăn cũng không tồi đâu.
»
« Tùy cậu.
» – Chỉ cần không phải chủ đề học hành hay thi cử thì cái gì cũng được.
Tạ Tử Giác miễn cưỡng bước theo chú Thỏ nhỏ kia vào trong quán.
Quán này có cái tên kì cục sao sao đó.
Liếc lại cái biển tên, Tạ Tử Giác bĩu bĩu môi, nhưng không gian nội thất bố trí cũng tạm, ấn tượng ban đầu cũng tốt mặc dù quán hơi ồn ào.
Nhân viên phục vụ dẫn đến một bàn trống, hỏi xem hai người đã từng tới đây chưa, có cần giới thiệu về món ngon của quán không? Thỏ gật đầu mỉm cười, nhìn thấy thế Tử Giác đột nhiên muốn cáu.
"Người quen ta lạ à, ở bên đó gật đầu ngay tắp lự, không thèm để ý liếc coi thái độ bên này một cái".
Xem menu, Tạ Tử Giác càng như kiến đốt.
Một nồi lẩu nhỏ: 190 đồng, đồ uống thấp nhất cũng giá 60 đồng...!đây là quán coffee « Giá bình dân » đó hả? Hay định nghĩa "bình dân" của mình và người ta không giống nhau?
Thỏ quả nhiên là kẻ lắm tiền, loại quán này hẳn thường xuyên đến, nếu không sẽ không thản nhiên như thế – Tạ Tử Giác ném xuống, trong lòng hừ một tiếng.
« Cậu ăn gì? » Thỏ nhìn cậu vứt menu xuống bàn, vẻ mặt cực kỳ mất hứng, có chút ngạc nhiên.
« Tôi không muốn ăn, cậu chọn đi.
» Cầm lại menu trả về chỗ cũ, Tạ Tử Giác chẳng định chọn gì hết.
Chuyện đùa à, trên người giờ chỉ còn có 100 đồng để sống nốt đến cuối tuần, cậu sao có thể xa xỉ thế này!
« Không muốn ăn? Nhưng bây giờ đã 6 giờ rồi! » Thỏ nghiêng đầu xem đồng hồ, trên mặt viết hai chữ ngây thơ to bự.
« Kệ, cậu cứ ăn đi.
» Tạ Tử Giác xanh vỏ đỏ lòng đáp.
« A...!mình đi gọi vậy.
» Thỏ trắng chỉ chỉ lên quầy cách đó một bàn.
Thở hắt ra, cứu tinh ơi – người ở đâu...!Ngồi tiếp với tên thỏ này nữa có khi cậu tức giận mà xuất huyết não mất.
Ngu ngốc, thiếu não, gia trưởng...!đồ công tử bột thừa tiền lắm của ngậm thìa vàng – Cậu thầm rủa xả Thỏ vạn lần.
Hai người cơ bản là bất đồng giai cấp! Nhà cậu có đến bẩy người con, cha mẹ vất vả mưu sinh đến nỗi không nhìn thấy bóng, chuyện gì cũng đến tay người con cả là cậu.
Bởi vì đông con, việc tiết kiệm chi tiêu là lẽ đương nhiên, bất cứ điều kiện gì của nhà cậu so với bọn trẻ gia đình khác đều kém hơn.
Tất nhiên làm sao có thể so với tên Thỏ lắm tiền này, đừng nói đến chuyện có điện thoại di động, ngay cả điện thoại thẻ cậu cũng chưa sử dụng.
Càng chẳng nói đến một bữa ăn một người hết những 190 đồng, với bảy anh chị em nhà cậu 190 xu đã đủ cho một bữa ăn no nê rồi.
Nhịn không được ngồi tính toán so sánh giá trị sử dụng đồng tiền, Tạ Tử Giác đúng thật là một đứa trẻ con nhà nghèo.
Cảm khái gật gù, buồn ôi là buồn.
Ôi chao...
« Mình về rồi.
» Thỏ lại nhìn cậu cười cười.
« Ừ.
»
« Cậu đang xem xét ngành học nào vậy? » Thỏ lại bắt đầu lôi chủ đề học hành ra đàm luận.
« Thương mại.
»
« Thương mại quốc tế? »
« Ừ.
»
« Muốn học về gì? »
« Thì về kế toán công ty tư nhân, tín dụng, xuất nhập khẩu, đơn từ hàng hóa gì đó...!rồi một chút liên quan đến luật...!»
« A...!» Thỏ trắng không hiểu nhiều lắm nhưng cũng gật gù hùa theo: « Nghe có vẻ sau này rất được nhờ a »
« Hừ − » Tạ Tử Giác nhăn nhó cười: « Tạm cho là thế, nhưng mà, tốt nghiệp đại học cũng chưa chắc đã tìm được việc.
» Tự dưng khiến cậu nhớ đến "mối tơ vò" trong lòng, bực bội tăng thêm một tầng.
« Vậy, cậu nộp hồ sơ vào trường đại học à? »
« Chắc gì tôi đã được thi.
» còn chọc đúng là nỗi đau của người ta nữa.
« Có chuyện gì sao? »
« Ừ, có một môn bắt buộc nhưng lại tệ lắm, tệ đến không thể tệ hơn được! »
Thỏ trắng nghiêng nghiêng đầu nhìn Tạ Tử Giác.
Cái dáng nghiêng nghiêng đầu này, cậu, mặc dù không ưa gì Thỏ, vẫn yêu thích được ngắm nhìn.
Rõ ràng đôi mắt không thật to, khuôn mặt cũng không bầu bĩnh như các "giai nhà JE"**, vậy mà vẫn tỏa ra vẻ ngây thơ đáng yêu...!Chẹp, không chừng đầu óc cậu có vấn đề rồi cũng nên?
« Môn nào thế? »
« Tiếng Anh, một trong ba môn bắt buộc.
» – Nói chuyện học hành đúng là hành xác.
« A, ra là thế.
» – Thỏ như được Phật giác ngộ chân lý, gật gật đầu.
« Cố gắng thêm một chút chắc chắn qua được thôi! »
« Chắc thế...» – Bĩu môi.
Học sinh trường X, lại còn mọt sách, đương nhiên Thỏ nói câu đó nhẹ như không rồi – Tạ Tử Giác âm thầm khẳng định một lần nữa: Cậu và Thỏ chắc chắn không bao giờ chung chiến tuyến