Yêu!?!Là yêu thôi.
Tình yêu em ơi, suốt đời như thể.
Giọt nước mắt trong ngần tinh khiết giữa đại dương
Không hiểu sao cậu có phần bất an.
Bởi vì sáng nay thức dậy không thấy tờ sticknote quen thuộc?
Chỉ là lời chào mỗi sáng, nhắc nhở cậu đừng quên ăn bữa sáng thôi mà.
Chỉ đơn giản như thế nhưng nó có thể dẹp xuống cơn buồn bực ban mai, làm cho một kẻ luôn cau có khi phải rời giường mỗi sáng sớm như cậu tâm tình trở nên khoan khoái.
Cậu đã thành thói quen mỗi sáng sớm nhận tờ stick note như thế rồi.
Đột nhiên sáng nay không có.
Tìm kiếm quanh quanh vài lần, xác định là không phải vì bị gió thổi rơi mà là thật sự không có.
Tạ Tử Giác ngồi ngẩn ngơ trước bàn ăn nho nhỏ, nhìn trân trối vào khoảng trống vắng trước mắt.
Cậu biết tối hôm qua trở về có chút say, mơ hồ nhớ lại hình như có nói vài câu không tốt đối với thái độ nhẫn nại của Dụ Tiệp, hình như có cả khiêu khích nữa...!Sau đó...!sau đó...!Không thể nhớ rõ ràng...!Tỉnh lại đầu đã đau như muốn nứt ra.
Cảm giác bất an tràn ngập...
Giang Dụ Tiệp tức giận chăng?
Hành động của mình đúng là có trốn tránh cậu ta, hẳn là cậu ta đã biết rồi.
Hơn nữa thái độ ngày hôm qua thật sự rất xấu xí, cho dù là người dễ tính đến mấy cũng không thể dễ dàng bỏ qua, phải không?
Thỏ tức giận rồi, rất tức giận nên mới không lưu lại stick note cho mình, phải không?
Trong ngực nhói lên một luồng buôn buốt không tên.
Không muốn bị ghét bỏ.
Không muốn bị người vẻ mặt luôn luôn ôn hòa, mặc kệ chính mình xấu tính đến mức nào cũng có thể cười cười vui vẻ chấp nhận ghét bỏ đâu.
Không muốn bị người ta...!à...!không – phải là: Không muốn bị Giang Dụ Tiệp ghét bỏ đâu...
A.....
Kêu một tiếng rầu rĩ Tạ Tử Giác hai tay ôm đầu gục xuống bàn ăn.
Ngày hôm qua thật sự không nên uống nhiều như vậy mà.
***
Sau đó đổi lại là Thỏ đi trắng đêm không về.
Ngày hôm sau tỉnh dậy vẫn không thấy stick note nào, tâm tình Tạ Tử Giác càng lúc càng u ám.
Nhưng mà, sao có cái gì là lạ? Nguyên buổi tối hôm trước không thấy Dụ Tiệp về, còn nghĩ là cậu ta bận rộn việc ở trường nên về muộn nhưng sáng nay xem ra...là...!cậu ta đi đâu suốt đêm qua không về?
Rốt cuộc là Dụ Tiệp có chuyện gì vậy? Tại sao cả hai ngày liền không để lại một mẩu stick note nào cho mình? Rồi còn đi nguyên một đêm không về nữa? Cậu ta thực sự tức giận mình rồi sao?
Cả ngày lòng nặng trĩu, đầu óc âm u mù mịt.
Chỉ cần thoáng nhớ đến Giang Dụ Tiệp, Tạ Tử Giác lại âm thầm tự vấn lương tâm, rằng: phải chăng cậu ấy đang giận mình? Vì thế ngày hôm nay không thể nào sáng lên được, đầu óc lúc nào cũng rối rối như tơ vò.
Cứ như thế vẩn vẩn vơ vơ hết buổi sáng, qua buổi trưa, rồi lại đến hết chiều, hết tối.
Bây giờ đã mười một giờ đêm cửa mới lạch xạch, Dụ Tiệp trở về.
Vừa nhìn đã biết cậu ta có hơi men.
Cục tức nghẹn đến tận cổ, Tử Giác giận tới nuốt khan vài hơi và phải tận lực dằn nén cơn bực bội, nén giọng bình tĩnh nhất có thể hỏi: « Cậu uống rượu? »
« Ừ.
» – Dụ Tiệp đơn giản gật đầu, xoay người lách qua Tử Giác hướng về phòng riêng.
« Này! » – bị hành động kia chọc giận đến nộ khí xung thiên mất hết khả năng kiềm chế, Tử Giác kéo giật tay Dụ Tiệp lại, khẩu khí cực kỳ bực bội: « Cậu cả ngày hôm qua không về nhà có đúng không? Không phải đã quy ước nếu như về muộn hoặc đi đâu qua đêm phải nói với nhau một tiếng hay sao? Không nói người ở nhà sẽ rất lo lắng, biết không? »
.....Trầm mặc......
« Đang nói chuyện đó! »
« Cậu có thể theo bạn bè đi uống tới rạng sáng, tại sao mình lại không? » – Dụ Tiệp quay đầu lại, gương mặt có phần khó chịu.
« Chuyện này, chuyện này không giống.
Tôi có gọi điện báo cho cậu biết rồi! »
« Cậu nếu muốn tránh mặt mình, mình cũng đâu muốn phiền đến cậu.
Bây giờ tự dưng lại trách mình làm việc gì cũng không báo cho cậu biết? »
Tử Giác á khẩu không trả lời được.
« Cậu chán ghét mình, đúng không? » – Giang Dụ Tiệp đột nhiên nói vậy.
« Không có.
»
« Rõ ràng có! »
« Tôi nói không là không! »
Tạ Tử Giác hoang mang tái khẳng định một lần nữa trong đầu: Giang Dụ Tiệp là đang say khướt nên hồ đồ rồi sao? Người sợ người khác ghét bỏ mình phải là cậu, là Tử Giác đây này.
Giang Dụ Tiệp đột nhiên nhào về phía trước ôm lấy Tử Giác, càng khiến cậu thêm hoảng hốt.
« Cậu ràng là không ưa mình! Nếu không tại sao lại trốn tránh? »
...!thế mà vẫn nhớ kỹ việc này...
« Tôi đã nói là không phải.
Thật sự mà! » – Thở dài một hơi, Tạ Tử Giác không giãy dụa như bình thường mà mặc kệ cậu ta ôm chặt, tình huống hiện tại đúng là khiến cậu vô pháp xử lý.
« Vậy cậu có thích mình không? » – Giang Dụ Tiệp lại hỏi.
Tạ Tử Giác ngây người không thốt nên lời.
Cậu không hiểu người trước mặt bị làm sao nữa, hành động lời nói của cậu ta hoàn toàn bất thường.
« Câu...!say rồi.
» – miễn cưỡng lắm Tử Giác mới thốt ra những lời này.
« Mình không phải.
»
« Người nào say chẳng nói như thế.
»
« Mình uống hai chai bia mà thôi, hai chai bia thì làm ai say được hả? »
Đúng vậy, kỳ thật cậu ta chỉ mượn rượu giả ngơ chứ thực ra rất tỉnh táo.
Cậu ta có phần chán nản vì không chịu được thái độ trốn tránh của Tử Giác, tâm lý buồn bực nên mới trắng một đêm không về, cả ngày hôm nay vùi đầu vào thư viện đến tận khuya rồi lại bỏ ra quán ngồi.
Nhưng mà cậu ta chỉ uống có hai chai bia mà thôi, khuôn mặt hơi đỏ chứ thật sự không hề say.
Tạ Tử Giác càng hoang mang nhíu nhíu mày.
Nói cũng đúng, bia thì làm sao say được đây nhưng mà Giang Dụ Tiệp bây giờ thực sự là khác thường, khác nhiều lắm.
« Cậu biết, có đúng không? » – đột nhiên Dụ Tiệp hỏi một câu không đầu không cuối.
« Biết cái gì cơ? » – Tử Giác không nhịn được thở dài một hơi, biết là biết cái gì chứ? Cậu hiện giờ chẳng hiểu đầu cua tai nheo, chẳng hiểu bất cứ điều gì hết mà.
Giang Dụ Tiệp lại nghĩ rằng Tử Giác tiếp tục giả ngơ điều này khiến cậu ta tức giận.
Mái đầu vốn đang tựa vào vai Tử Giác bất chợt ngẩng phắt lên, in lên má cậu một dấu thơm thật mạnh...
« Chính là việc này này! Hôm đó là cậu biết mà, giờ cậu vẫn nhớ rõ phải không? »
Trong chớp mắt vẻ mặt Tử Giác từ hoang mang chuyển qua hoảng sợ không thể nói được bất cứ lời gì.
Cậu hiện giờ chỉ còn biết dời tầm mắt như muốn tránh né điều gì, hai bàn tay cũng đưa lên muốn đẩy người đang ôm mình.
Giang Dụ Tiệp lại càng bám cứng lấy, không buông tay và đồng thời ngữ khí trở nên cực kì ảo não: « Cậu biết mà, có đúng không? Cậu biết nhưng giả bộ như không biết, cậu là không thèm để ý tới mình.
Cậu thấy mình là một mối phiền toái mà, có đúng hay không? »
« Tôi...!ơ...!tôi vẫn nghĩ là...!ốm nên thần trí mơ màng...!»
Vẫn không muốn tin đó là sự thật, vẫn nghĩ vốn là mình lầm lẫn mà...!Nhưng bây giờ chính miệng người ta khẳng định rồi đây...!tái khẳng định một sự thật mà cậu vốn cố gắng nghĩ nó là sai lầm.
« Điều này không phải ảo giác của cậu! » – lại thêm một lần nữa, hôn mạnh hơn.
Không biết có phải hành động của Giang Dụ Tiệp khiến Tử Giác sợ đến chết sững hay không nhưng lúc này cậu không hề có phản ứng gì.
Nếu như bình thường cậu hẳn đã sớm ra tay đánh người còn bây giờ lại là ngây ngốc mà nhìn người trước mặt...
« Tại sao? »
« Cậu không biết à? » – vẻ mặt ngố của Tử Giác càng khiến Giang Dụ Tiệp muốn khóc, vậy ra là Tiểu Giác căn bản là không biết...
Tạ Tử Giác máy móc gật đầu, trong lòng lại có tiếng nói tha thiết: đừng hỏi, không được hỏi bởi vì câu trả lời mày không gánh nổi đâu.
Giang Dụ Tiệp thật sự khóc.
Nước mắt vòng từ mi mắt, trượt qua má, rớt xuống.
Trái tim ngây thơ đau