Hạnh phúc là những điều giản dị
Trong ngày - Trong đêm
Ngày tháng ồn ào
Tử Giác về đến nhà rồi có phần thay đổi.
Dụ Tiệp rất biết đúng mực, trước mặt người nhà của cậu tuyệt không làm hành động nào mập mờ, nhưng mà thỉnh thoảng khi chỉ có hai người Tử Giác vẫn giẫy tay ra, không cho cậu ta nắm.
Cậu ta nào có ý gì đâu, chỉ là muốn cầm tay Tiểu Giác nắm một phút thôi, trước kia Tiểu Giác sẽ không từ chối, tại sao sau khi về tới nhà lại xa xa cách cách như thế?
Dụ Tiệp không hiểu Tử Giác lại suy nghĩ điều gì? Lại ngần ngại điều gì? Hoặc là nói, để ý cái gì?
Mặc dù trước đây đối với cậu ta làm vài hành động thân mật mờ ám thì cũng chỉ có vẻ mặt thẹn thùng, còn bây giờ lại là cảm giác không được tự nhiên, muốn trốn tránh, thậm chí là vẻ mặt không chịu nổi.
Tại sao cậu lại muốn trốn tránh mình vậy?
Chính bản thân cũng biết có đôi khi hành vi của mình có phần thái quá, sẽ làm cậu không thích hoặc mất tự nhiên, nhưng mà mình cũng rất cố gắng sửa chữa, uốn nắn bản thân theo rồi mà.
Tại sao vẫn cứ muốn trốn tránh mình?
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu lập tức Dụ Tiệp bật cười.
Cười nhạo bản thân mình đúng là dưa bở, vơ vào.
Tại sao Tiểu Giác không thể trốn tránh mình? Người ta một lời hứa hẹn cũng chưa từng nhắc đến, thậm chí ngay khi mình bày tỏ Tiểu Giác cũng chưa từng chấp nhận...
Chưa từng.
Cho nên, lấy điều gì để ràng buộc người ta phải thế này thế kia.
Người ta có thể lập tức cách xa, lập tức rời bỏ mình cũng chẳng cần lý do chi hết.
Người ta có thể thoải mái mắng mình là đồ ngu ngốc, có thể tự do xa cách, có thể...
Cảm giác đau, buồn nghẹn lên cổ.
Uể oải ngồi xổm xuống, Dụ Tiệp thấy toàn thân vô lực, mỏi mệt.
Nhìn con kiến bò bò trên mặt đất, đột nhiên cậu ta nghĩ: « Nếu mình chỉ là con kiến thì tốt rồi! » – con kiến, chung quy lại sẽ chẳng biết cái gì vốn là yêu.
Nếu có thể như vậy thì tốt rồi – bất giác suy nghĩ thật hồn nhiên, nhưng quả thực rất chi là coi thường con kiến đó Thỏ ạ.
« Làm sao lại ngồi đây? Bị rớt cái gì à? »
Thanh âm Tử Giác vọng từ trên đầu, Dụ Tiệp chỉ hờ hững ngẩng đầu nhìn một chút lập tức lại cúi xuống.
« Không có.
»
« Vậy thì đứng lên! »
« Không.
»
« Cậu bị làm sao vậy? » – Tử Giác hình như thở dài một hơi.
« Mình nghĩ muốn làm con kiến.
»
« Cái gì? Cậu muốn làm...!cái gì? » – Tử Giác hoang mang hoảng hốt, tưởng rằng mới ù tai nghe nhầm.
Câu đó là người bình thường sẽ nói sao?
«...!» – Dụ Tiệp không đáp lời, trong óc bắt đầu tự hỏi mình vừa mới rồi là bị làm sao thế này? Tại sao lại nghĩ « Nếu không thích Tử Giác thì tốt rồi? »
Một điểm cũng không tốt?
Cho dù bây giờ người ta đối với mình xa cách, cho dù căn bản không xác định được tâm ý người ta, chỉ cần biết tình cảm của mình.
Thích, là rất thích đi...
Vì là mình thích người ta cho nên cam nguyện, cần kiên cường đấu tranh mới đúng, làm sao vừa mới có chút khó khăn đã ủ rũ ngồi đây?
Giang Dụ Tiệp nhanh chóng chấn chỉnh tinh thần, hít sâu một hơi, đứng lên: « Mình nghĩ, phải trở thành người được Tiểu Giác yêu mến nhất! »
Mỉm cười đối với Tử Giác nói một câu, quả nhiên mặt cậu biến sắc còn vành tai đỏ hồng, cau mày, bày ra khuôn mặt Cậu bệnh à:
« Xin người, cậu không biết đây là đâu à? » – rồi nhanh chóng xoay người sang nơi khác khiến cho Dụ Tiệp không nhìn được vẻ mặt của cậu.
« Tại cửa nhà cậu.
Làm sao vậy? »
« Trời ạ, ngay tại cửa nhà tôi, cho nên tôi van cậu nghiêm túc một chút.
» – nói xong quay lưng vào nhà, để lại một chú thỏ kinh ngạc, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Sau một hồi thẫn thờ Thỏ bỗng nhiên tỉnh ra.
Rốt cục cũng hiểu, là vì kiêng kị người nhà biết...
Nếu không bởi vì câu nói này Thỏ thật sự sẽ không đoán được vì lý gì mà khi về nhà thái độ của Tiểu Giác là xoay chuyển như vậy.
Chỉ là vì gia đình sao?
Nếu không bởi vì thái độ kia của Tiểu Giác, Thỏ hoàn toàn không bắt đầu tự hỏi, tự suy đoán linh tinh rồi thành ra khủng hoảng tinh thần...!Nhưng cũng vì thế mà cậu ta mới bừng tỉnh mà nghĩ tới một sự thật nghiêm trọng.
Không tốt rồi, hai người đều là nam...!Làm sao cậu ta có thể quên phứt vấn đề này đây.
Trước kia cũng có nghĩ tới, nhưng rồi lại quên, không hề để trong lòng.
Quá chú tâm vào việc theo đuổi người ta, Thỏ đã quên không nghĩ tới việc chú ý tới quan điểm, cảm giác của Tiểu Giác...
Rốt cuộc nên làm như thế nào cậu mới có thể thích mình đây?
Là phải làm sao đây? Cho dù chỉ cần một chút xíu tình cảm của cậu thôi....
Trong người thật buồn bực.
Mất bao nhiêu công sức, cố gắng bao ngày trời bây giờ té ngửa ra hầu hết là tính sai phương hướng, cảm giác không thể dùng từ bực bội thông thường mà miêu tả được.
Rốt cục cần phải làm như thế nào thì mới có thể khiến có người ta vui, khiến cho người ta chú ý tới mình hơn một chút, rồi tiếp theo có thích mình một chút đây?
Rốt cuộc nên làm gì bây giờ mới được?
***
Hình như không ai nhận ra tâm tư buồn bực của Giang Dụ Tiệp, không khí xung quanh ồn ào tới mức có hét cũng chẳng ai nghe được.
Trong phòng khách gia đình ông bà Tạ, mấy ông giời con đang tranh nhau cái TV.
« Xem tin tức! » – cậu bốn Tạ Tử Đàn nói.
« Em muốn xem MTV! » – cậu năm Tạ Tử Lương cầm điều khiển chuyển tới kênh MTV.
« Xem hoạt hình cơ ơ ơ ơ! » – hai em út song sinh kêu to.
« Kệ mày, bật tin tức ngay! »
« Không cho, điều khiển là của em, xem MTV! »
« Nhức cả đầu! Đây là cái kiểu tôn ti trật tự gì hả? Anh bảo xem tin tức là xem tin tức, hiểu chưa? Nhạc nhẽo ba cái thứ vớ vẩn! »
« Kệ xác em, em thích xem MTV em cứ bật đấy, làm sao? » – Tạ Tử Lương vì sở thích bị chê bai mà nhảy lên chồm chồm.
« Xem hoạt hình đi iiiiiiii! » – hai anh em sinh đôi nhất loạt kêu gào.
Trận tranh cãi dường như không có điểm dừng.
TV chỉ có một cái, làm thế nào chiều ý hết thảy.
Nếu TV mà có chân, chắc đã sớm bị mấy tên tiểu quỷ nhà này dọa cho sợ chạy mất dạng.
Tạ Tử Thành – cậu hai nhà họ Tạ ở trong bếp cùng nấu cơm tối với Tạ Tử Giác.
Ban đầu Giang Dụ Tiệp cũng tính chiếm vị trí đó nhưng bị Tử Giác xua xua tay đuổi ra ngoài, bảo cậu ta là khách, chỉ cần ra phòng khách ngồi chơi xơi nước, chờ ăn là được rồi.
Giang Dụ Tiệp thắc mắc, tại phòng trọ ở Đài Bắc, Tạ Tử Giác đều gọi mình vào phụ cơm nước, làm sao bây giờ trở về nhà ở Cao Hùng thì lại trở thành một khách – ngồi chờ mâm được dọn ra vậy?
Cậu ba nhà họ Tạ vẫn đang ở tại Bình Đông (Pintung) không về nghỉ.
Ngày hôm qua có gọi điện về nhà, lúc tạm biệt có ném lại với Tử Giác một câu:
« À! Anh, em có kết bạn với một bạn trai, cậu ta rất giống anh đó, hôm nào đưa về nhà chơi để anh gặp mà xem! »
Tạ Tử Giác kinh ngạc hồi lâu, sau đó nổi trận lôi đình.
« Mới nứt mắt ra, kết bè kết đảng bạn trai bạn gái cái gì? »
Mười bảy tuổi, tuổi thanh xuân phơi phới, có kết bạn bè bằng hữu với một bạn trai thì cũng có gì quá đáng đây? Giang Dụ Tiệp không thể hiểu Tử Giác bực mình cái gì?
Chung quy lại cảm giác vẫn là Tiểu Giác về nhà rồi thì bận bịu tối mắt, có cả đám lóc nhóc em và cả một cái nhà cần chăm sóc.
Với đám nhóc này Tử Giác như là ba, cái gì cũng phải phiền tới cậu, ngay cả cậu em thứ ba có đơn giản chơi cùng một người bạn giông giống anh mình cũng có thể làm cậu bận tâm.
Còn mình thì sao? Tiểu Giác có chú ý rằng mình vì cậu mà sầu não, vắt hết óc, dồn hết tâm tư không? – Giang Dụ Tiệp kìm không được cười chua chát.
Trước TV đám tiểu quỷ vẫn ầm ĩ không thôi, khăng khăng tranh giành đòi nghe tin tức, xem MTV, hoạt hình, tranh tới tranh lui.
Không một ai để ý tới người khách đang ngồi âu sầu một xó trên sopha.
« Ầm ĩ quá! »
Tạ Tử Giác tay vung vẩy chiếc sạn, đi vào phòng khách quát to một tiếng, lập tức cái đám đang nháo nhào tranh giành lập tức câm nín.
Quả nhiên là uy danh huynh trưởng.
Giang Dụ Tiệp dứt khỏi cơn sầu triền miên, toàn bộ sự chú ý tập trung trở lại người thương giờ đang tức giận như núi lửa đang phun.
« Bất kể xem cái gì, muốn ăn cơm thì lập tức đi dọn bát đũa, lau sạch bàn ăn ngay! » – Tạ Tử Giác dứ dứ cái sạn, nói.
Mấy tên tiểu quỷ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu không tên nào dám hó hé cãi lại đạo thánh chỉ anh hai mới ban nhưng cũng không nỡ rời TV...
« Ơ, ừm...!để mình làm cũng được.
» – Giang Dụ Tiệp đứng dậy, lại bị Tạ Tử Giác ngăn lại...
« Không được, đây là việc của mấy đứa.
Hơn nữa cậu đang là khách, làm sao có thể để cậu đi lau dọn bàn.
»
Phất tay ý bảo Giang Dụ Tiệp cứ việc ngồi xuống, Tạ Tử Giác bắt đầu điểm danh: « Tạ Gia Tuyền, đi lấy khăn lau bàn.
Tạ Tử Dương, đi sắp bát, phải nhớ sắp thêm cho anh Dụ Tiệp một bộ.
»
Bị chỉ đích danh hai bé út song sinh mới rồi còn nhảy loi choi tranh điều khiển TV đòi xem phim hoạt hình đều « Vâng...!» một tiếng, bĩu bĩu môi rời đi.
Hai kẻ không bị sai phái tiếp tục trở lại cuộc chiến nghe tin tức hay xem MTV cái nào có ý nghĩa hơn.
Tạ Tử Giác vừa quay lưng trở lại nhà bếp, Giang Dụ Tiệp nhìn theo bóng lưng của cậu mà trong lòng âm thầm trào lên một cảm giác tủi thân.
Tại vì làm khách ở đây nên chẳng được phép động tay vào việc gì, khoảng cách với Tạ Tử Giác thật xa xôi mà...
Giang Dụ Tiệp đột nhiên nhận ra chính mình thật sự không hiểu rõ Tạ Tử Giác.
Hàng ngày cậu ta biết chỉ là Tử Giác khi ở riêng hai người, mà điều này chỉ là một phần con người của Tử Giác.
Còn Tử Giác của gia đình, của nơi mà Tử Giác đã trưởng thành thì cậu ta chưa chứng kiến....
Với gia đình, Tử Giác thực sự như người ba thứ hai của các em.
Khi cậu trở về, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng chuyển tới cậu gánh vác.
Từ chăm lo sinh hoạt hàng ngày cho đến việc bé út bị bạn bắt nạt chạy về nhà khóc tu tu cũng đều một tay cậu xử lý...
Giang Dụ Tiệp đứng bên cạnh nhìn mà thật ngưỡng mộ.
Cậu ta lục lọi trong ký ức từ nhỏ đến lớn, trong suốt quá trình trưởng thành của mình không có lấy một lần hình bóng các anh trai bên cạnh, thậm chí còn không nhớ ra ngoại trừ mấy câu chào hỏi khi chạm mặt thì đã từng nói điều gì khác nữa không, thực sự bi thảm a.
Lại bỗng nhiên có một cảm giác tự hào đến lạ, nhìn xem, người mà mình thích rất tài giỏi, một tay có thể chống đỡ, chăm sóc cả gia đình.
Nhưng cũng lại xót xa, Tiểu Giác chăm sóc chu đáo sáu đứa em, thế nhưng chính Tiểu Giác thì ai quan tâm?
Cái nhà này, tựa hồ việc ỷ lại vào Tiểu Giác là việc đương nhiên vậy.
Cậu ấy chỉ là anh cả, đâu có phải trụ cột gia đình?
Thật mong muốn, thật hy vọng Tiểu Giác có thể ỷ lại vào mình, tựa như các em ỷ lại vào cậu ấy vậy, Giang Dụ Tiệp thở dài.
Mới nghĩ đã thấy không có khả năng – cứ nhìn vào tình hình hiện tại thì rõ.
Cười chua chát.
Bản thân muốn trở thành người để cậu có thể dựa vào, muốn thương cậu, muốn cậu cũng biết được cảm giác được người khác che chở quan tâm như thế nào chứ không phải lúc nào cũng gồng mình lên nỗ lực nhưng lại không được phép biểu hiện sự mệt mỏi như bây giờ...
Ngày trước cũng từng đến nhà Tử Giác chơi, ngồi làm khách hồi lâu, lại cũng từng trò chuyện cả buổi cùng ba mẹ và các em của cậu, cũng từng thấy cậu khi ở cùng gia đình.
Nhưng xưa đâu bằng nay, tâm tư khác nên cái nhìn cũng chẳng còn giống.
Cho nên bất ngờ lại nhận ra một Tử Giác thật khác.
Khi hai người ở tại Đài Bắc, Tạ Tử Giác vốn là một sinh viên bình thường.
Cậu bề ngoài rất thoải mái, ăn mặc tự nhiên không câu nệ, là người rất phóng khoáng (ngoại trừ những vấn đề liên quan đến tiền bạc =.="), mang đôi phần uy nghiêm của anh cả, rất giữ lời, rất quan tâm chăm sóc người khác nhưng tính tình nóng nẩy, hơi thiếu kiên nhẫn...
Khi ở cùng gia đình, Tạ Tử Giác một vai gánh vác vai trò anh cả của sáu người em, hoàn toàn không có cảm giác thanh niên bồng bột sôi nổi như các bạn cùng tuổi mà chín chắn hơn rất nhiều.
Mặc dầu tính tình nóng nẩy thiếu nhẫn nại nhưng rất trách nhiệm.
Mới tiếp xúc thì thấy cậu có vẻ rất cổ hủ: uy nghiêm này, gia trưởng này, lại còn lúc nào cũng đặt mình ở vị trí anh cả, lúc nào cũng lo lắng chăm sóc gia đình, và đặc biệt lúc nào cũng có thể làm người khác yên tâm...
Tử Giác khi ở bên ngoài và khi ở nhà thực đúng là hai con người khác biệt hoàn toàn!
Ngoài ra, Dụ Tiệp để ý thấy khi Tử Giác ở nhà rõ ràng là ăn rất ít!!!
Mọi lần ở bên ngoài nếu thấy Tử Giác ăn không nhiều cậu ta cùng lắm cũng chỉ là nhíu mày, nghĩ rằng cậu cơ địa khó ăn mà thôi.
Nhưng tại nhà, căn bản cậu một gắp cũng không gắp vào bát.
Mặc dù cậu ăn ít thế nào thì đĩa bát trên bàn cũng bị lũ tiểu quỷ càn quét đến sạch bong, vì thế Tử Giác không lo đồ ăn bị lãng phí, yên tâm ngồi mà kén ăn rồi.
Dẫu cậu không thích đồ ăn cũng không có nghĩa đám nhóc kia không thích.
Nhìn Tử Giác khảnh ăn trên bàn cơm, xem ra có phần trẻ con.
Cũng chỉ có lúc này ở trong mắt Dụ Tiệp Tử Giác tinh nghịch như các bạn bè cùng tuổi, mới có cảm giác cậu cũng chỉ mới còn tuổi ăn tuổi học.
Trong thời gian ở lại nhà bạn, Dụ Tiệp phát hiện được rất nhiều điều mà bình thường khó thấy được ở Tử Giác.
Cũng không nhất định rằng tất cả đều là tốt, thỉnh thoảng cũng sẽ có ý nghĩ đây là khuyết điểm của Tiểu Giác hiện ra trong đầu cậu ta.
Nhưng bất luận như thế nào, dù tốt hay xấu thì Dụ Tiệp cũng chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu: « Thật tốt, bây giờ mình lại thêm hiểu về Tiểu Giác hơn rồi.
» =.=" (mù quáng là đây)
Bởi vì ở nhà chỉ có không gian trống rỗng chờ đợi cho nên từ ngày trở về Cao Hùng, Dụ Tiệp cơ hồ cả ngày đều báo danh tại Tạ gia.
Đám nhóc nhà bên ấy cũng gọi cậu ta tiếng anh hai.
Từ bé đến giờ ít khi được coi là anh lớn cho nên cậu ta rất thích ở cùng mấy tên tiểu quỷ này.
Vui vẻ náo nhiệt, thật tốt.
Cũng hơi ghen tị với đám nhỏ – Dụ Tiệp nghĩ