Bởi yêu em sầu khổ dịu dàng*
Đã chót đưa em tới nguồn yêu dấu, anh cũng theo em bước vào khổ đau*
- Phạm Duy-.
Cuộc sống vẫn từng ngày, từng ngày lững thững trôi qua.
Giang Dụ Tiệp nhận ra Tạ Tử Giác không thích mình về muộn, vì vậy cậu ta luôn cố gắng trở về nhà sớm trước khi người kia hết giờ làm công.
Công việc làm thêm của Tử Giác vẫn duy trì liên tục mà Dụ Tiệp bài vở chất chồng, thời gian có thể gặp nhau cũng chỉ ở các buổi chiều muộn hoặc những khi Tử Giác không phải làm thêm cuối tuần.
Cách xa nhau mười mấy tiếng mới có thể gặp một lần, nếu nói không chờ mong là không đúng.
Cho dù Dụ Tiệp thật cố gắng thu xếp để thời gian hai người bên nhau được thêm càng nhiều càng tốt, ngoài ra làm như vô ý hữu tình mà trêu chọc cậu vài câu, thế nhưng chỉ những lúc xa cách Tử Giác mới có thể tỉnh táo suy nghĩ được.
Không thể nói rằng cậu không thích những khi hai người ở gần nhau, không phải cứ hễ xa nhau là phai nhạt...!mà là, cậu nghĩ cần phải có thời gian tĩnh trí để suy ngẫm cẩn thận.
Những xúc cảm như thế này rất phức tạp, cần suy nghĩ kĩ càng, cần thận trọng tự vấn.
Cho dù là đã xác định để tình cảm rơi tự do, nhưng quả thực, cậu vẫn chưa biết phải xử lý hành vi của mình như thế nào mới phù hợp.
Sự chuyển biến lề mề, chậm chạm của cậu lại khiến cho ai đó nóng ruột nóng gan.
Dụ Tiệp nhận thấy Tử Giác tựa hồ gần đây không giống ngày xưa, cảm giác được vài thay đổi mơ hồ, những tình cảm như có như không, giống như lẩn trốn sau một cánh cửa khép kín, mà cậu ta thủy chung không mở được cửa để vào.
Cuộc sống cứ bình thản ngày nối ngày qua đi, cuộn trong nó là hai tâm tình bối rối, lúc nào cũng tự hỏi: Nên làm gì đây?
Mùa xuân đã hết, khí trời ấm dần lên.
Nhiệt độ tình cảm của người nào đó cũng tăng cao.
Dụ Tiệp càng ngày càng cảm thấy cực lực sốt ruột.
Cậu ta nghĩ muốn chạm chạm Tiểu Giác, để từng tế bào đầu ngón tay cảm thụ được nhiệt độ ấm áp của người ta.
(ăn đậu hũ a =)) Muốn được nhìn điệu bộ rõ ràng xấu hổ mà vẫn cố gắng giả bộ đanh đá muốn che dấu.
Càng muốn bị người ta mặc dù ác miệng mắng mỏ nhưng lại vẫn làm các việc chăm sóc mình....
Thật muốn nghĩ mãi, muốn chìm đắm mãi trong những sự việc nho nhỏ đó, tiếc một nỗi người kia hoàn toàn chẳng hề hay biết gì.
Và, nhất là như hôm nay, tận đến giờ này còn chưa về nhà.
9 giờ 38 phút tối.
Giang Dụ Tiệp ngước nhìn đồng hồ trên giá sách, hơi cau có, trong lòng sốt ruột nhiều thêm một bậc.
Thường thường 7h Tử Giác đã hết giờ làm, khoảng 8h đã về đến nhà rồi.
Hôm nay có việc gì xảy ra vậy? Không thích người khác về muộn, thế mà hôm nay một lời không báo, đi đâu đến tận giờ này vẫn chưa về? Có biết hôm nay mình đã phải từ chối một thí nghiệm cực kỳ thú vị, (làm cho các bạn trong nhóm ngạc nhiên hết sức, thí nghiệm mất bao thời gian và công sức chuẩn bị mới đến được bước này, vậy mà con người mọt sách, ham hiểu biết ấy lại chủ động từ chối không tham gia)?
Hết lớp sóng lo lắng này dồn lên lớp sốt ruột kia khiến Dụ Tiệp không duy trì được lý trí để suy xét, cũng không đủ tỉnh táo để bình tĩnh, cứ thế mà tức giận Tử Giác.
Cậu ta quên mất cá tính của người ta vốn chẳng bao giờ về muộn mà không báo trước.
Dụ Tiệp quyết định ôm sách ra phòng khách đọc.
Một mắt nhìn trang sách, một mắt hướng ra cửa, chủ yếu là đợi người, đợi chờ người làm cho cậu ta sốt ruột nôn nóng mãi không thôi, đợi chờ cái người lúc nào cũng chiếm hữu mọi suy nghĩ, chi phối mọi suy nghĩ của cậu ta.
Chín giờ 56 phút.
Cửa chính vang lên tiếng ổ khóa lách cách.
Dụ Tiệp cau mày quay đầu nhìn người mới bước vào cửa, phát hiện tâm tình người ta so với mình càng xấu hơn, vẻ mặt đầy tối tăm, bộ dáng rất muốn gây sự.
Tử Giác vừa mở cửa bước vào phòng đã nhìn thấy một đôi mắt nhìn chăm chăm, hơi giật mình.
Ngồi ở phòng khách chờ mình sao? – âm thầm tự hỏi trong lòng mà không nói ra miệng, chỉ thản nhiên nói: « Tôi về rồi», trong âm điệu như đang cố nén điều gì.
« Hôm nay đặc biệt muộn đó » – Giọng Dụ Tiệp cũng nhẫn nại không kém đối phương, kiểu nhẫn nại dồn nén sắp bộc phát đến nơi, ngoài ra còn cộng thêm mấy phần bực bội không rõ nguyên nhân.
« Có chút việc.
»
Giang Dụ Tiệp nhìn Tử Giác vứt mấy thứ đồ tùy thân lên bàn gây lên một tiếng động khô khan, cảm thấy cậu có gì đó khác lạ.
Bình thường cậu sẽ không như thế, không tiện tay quăng bừa đồ đạc, sẽ không về muộn mà chẳng báo trước một lời.
« Làm sao vậy? » – buông cuốn sách trên tay, Dụ Tiệp đứng lên nhặt chùm chìa khóa Tử Giác mới quăng rơi.
Cậu không đáp lời mà đi thẳng vào bếp, uống hết một cốc nước đầy cảm giác vẫn chưa thể dỗ yên tâm tình đang bị kích động của mình.
Cầm lấy cốc, do dự, lại rót thêm chén nữa đồng thời tự hỏi xem nên trả lời Thỏ thế nào? Lại cũng muốn cố gắng làm mình bình tĩnh hơn...!rất nhiều việc muốn làm, rất nhiều suy nghĩ phức tạp đan xen khiến cho cậu khó phản ứng kịp trong giây lát, nhất thời thừ người ra.
« Tiểu Giác...!» – Dụ Tiệp lo lắng nhẹ nhàng đến trước mặt cậu, khe khẽ gọi, muốn lôi kéo tâm trí của cậu quay trở lại mặt đất.
Rốt cuộc bị làm sao vậy? Tâm tình sốt ruột vừa rồi đột nhiên bay biến sạch, thay thế vào đó là lo lắng, đồng thời Dụ Tiệp thật áy náy, vừa rồi không nên để cho sự nôn nóng che mờ lý trí, tự dưng nóng giận người ta.
Làm sao lại thế ư? Đơn giản mà nói, vừa nãy mình lại mất bình tĩnh đánh nhau với người khác rồi – Tử Giác lấy lại tinh thần, nhưng không có cách nào nói ra miệng câu trả lời được.
Mặc dù nguyên nhân gây sự không phải tại cậu, nhưng vẫn lại không nói lên lời.
Có lẽ do trong lòng vẫn tràn ngập kích động, chưa thể mở lời nói cho hoàn chỉnh một câu.
Lắc đầu, tạm thời không đáp lời.
Tử Giác bỏ qua ý định uống thêm cốc nước, cầm lấy chiếc cốc rỗng chậm rãi quay lại phòng khách, thả người ngồi xuống sopha.
Thân mình hơi đau nhói.
Nên nhíu mày.
Rồi thừ người ra một lúc lâu sau, cậu mới từ từ nói: « Tôi lại vừa...!gây lộn với người khác.
»
Dụ Tiệp vẫn theo sát chân cậu từ phòng bếp bước ra, nghe xong câu nói này kinh ngạc đến tròn mắt: Lại vừa đánh nhau? Lần này là vì nguyên nhân gì?
Cậu ta biết cá tính Tử Giác rất nóng nảy nhưng tuyệt đối không vô cớ sinh sự, nhất định là tên kia có làm gì đó chọc giận cậu thì cậu mới ra tay.
Thật đau lòng nhìn Tiểu Giác, không biết bị đánh ở đâu? Có bị thương tổn gì không?
Mặt? Hình như không có việc gì, trên mặt bình thường, không có vết thâm tím.
Kinh nghiệm từ những lần luyện võ khiến cậu ta biết những vết thương trên mặt đặc biệt đáng sợ.
Không chỉ làm cho mỗi lần ăn, nói chuyện hay thậm chí chỉ cử động nhíu mi cũng đều cực kì đau đớn mà nó còn khiến cho mấy kẻ rỗi hơi bên ngoài nhìn vào rồi suy đoán lung tung...!Dụ Tiệp lập tức nhìn thật kỹ mặt Tử Giác, thật may mắn, không có vết nào.
« Làm sao lại xảy ra xô xát? Không phải cậu lại bao đồng chuyện thiên hạ đấy chứ? »
Cho dù không thấy dấu vết ngoại thương Dụ Tiệp vẫn lo lắng đem mắt đảo từ trên xuống dưới Tử Giác một lần.
Tuy biết quần áo che khuất cũng chẳng thể nhìn ra nhưng không thể kìm được bất an và không tự chủ được buột miệng vài câu trách cứ.
Những câu vừa rồi có điểm mất khống chế, có điều chủ nhân của nó không nhận ra.
Mặc dù lúc đầu cậu ta chính là được Tử Giác cứu thoát khỏi rắc rối với mấy tên lưu manh trên phố nhưng cứ nghĩ đến chuyện cậu luôn lấy tinh thần Giữa đường dẫu thấy bất bằng chẳng tha ra để áp dụng và kết cục luôn là đánh lộn...
Dụ Tiệp vẫn là xót xa, lại thêm phần tức giận.
Lý trí bị che mờ, rất mù quáng mà nghĩ rằng: « Không nên xen vào việc người khác mới là đúng đắn! »
Thỏ Trắng vẫn là như thế, rất xấu tính và ích kỷ mỗi khi liên quan đến Tử Giác.
Mặc kệ người khác ra làm sao, chỉ cần Tạ Tử Giác của cậu ta không việc gì là tốt, tốt nhất rồi.
Sẽ bớt đi những lần Tiểu Giác tự rước vào mình những vết bầm, thâm tím và khiến cho lòng cậu đau xót như ai rắc muối lên vậy....
«...!» – Tử Giác không nói lời nào, cậu còn đang bận suy nghĩ về sự việc vừa rồi, ánh mắt theo suy nghĩ mà chuyển sang dữ dằn hơn.
Là ngoài ý muốn mà tức giận, không hẳn vì câu nói « Có phải lại mới xen vào chuyện của người khác? » của Thỏ mà cậu tức giận.
Cứ y theo cá tính của Tử Giác hẳn cậu sẽ nổi cáu, rất bực bội, sau đó sóng gió tuôn trào thế mà bây giờ lại không có.
Chỉ có ánh mắt ẩn giận, không thể biết cậu đang suy nghĩ gì?
Thở dài, Giang Dụ Tiệp cầm lấy cốc nước trên tay cậu.
Có lẽ vì tâm tình nóng nảy nên Tử Giác vô thức nắm chiếc cốc rất chặt.
Tuy rằng cốc được làm thủy tinh dày dặn nhưng cũng không nên coi thường lực bóp mạnh mẽ của Tử Giác, nói không chừng có thể làm vỡ cũng nên.
Dụ Tiệp sợ mảnh vỡ thủy tinh sẽ làm Tiểu Giác bị thương vì thế không thể làm gì khác ngoài cố gắng lôi nó ra khỏi tay Tử Giác.
Sau đó đem rót một cốc đầy, đặt trước mặt cậu.
Quả nhiên cậu cầm lên, uống một hơi hết sách.
Bất kì một ai mỗi khi trong lòng buồn bực đều vô thức làm hành động gì đó nhằm giúp bản thân tỉnh táo lại.
Biết thế nên Dụ Tiệp lại rót tiếp một cốc nữa cho cậu.
Quả nhiên Tử Giác cầm lấy cốc, uống một hớp lớn, sau đó dường như nghĩ ngợi gì cậu cứ xoay xoay chiếc cốc trên tay, chăm chăm nhìn phần nước còn lại.
« Vào lúc tôi hết giờ làm...!» – ánh nhìn không có mục đích, cậu chậm rãi mở miệng: « Nhìn xa xa thấy một gã đàn ông đeo bám theo một cô gái trẻ.
Gã đó khá đô con, tôi thấy có gì đó bất ổn...!»
Rồi cậu lên xe, thả ga rà rà sát tới mới phát hiện cô gái nọ có biết mình đang bị theo sát.
Vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tử Giác, ánh mắt cầu cứu.
Vì vậy cậu mới dừng xe cạnh cô, tưởng rằng gã kia nhìn thấy bên cạnh cô xuất hiện thêm một người con trai sẽ bỏ cuộc, không dám làm chuyện gì quá đáng, nhưng mà...
Gã đó đột nhiên như nổi điên xông tới đánh Tử Giác, còn rút dao găm ra....
Khi ấy cậu còn không kịp định thần để tự hỏi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Liệu có lầm lẫn gì chăng? Theo lý thường mà nói người gã muốn đánh chắc chắn phải là cô gái kia, tại sao lại hướng về Tử Giác mà đâm...!Nhưng lúc ấy làm gì có thời gian để nghĩ, chỉ nhìn mũi dao nhọn lóe sáng cậu đã chỉ còn phản xạ theo bản năng.
Đợi đến khi tỉnh táo lại mới nhận thấy đòn phản kích vừa rồi của mình đã khiến chiếc dao kia cắt ngược lại chủ nhân của nó, hừm, đáng đời gã.
Sau nữa hai người xoay qua đánh nhau...!Gã đó rõ ràng chịu thảm hơn cậu, cổ tay hình như còn bị gãy xương.
Điều làm Tử Giác thấy lạnh người là sự việc đó diễn ra ban đêm trong một ngõ hẻm nhưng những chiếc xe máy tình cờ chạy qua nhìn thấy hai người đang xảy ra xô xát lại thản nhiên coi như không nhìn thấy, còn nhấn ga vội vã bỏ đi.
Một lúc tĩnh lặng, tiếng kêu chói tai của cô gái kéo cậu tỉnh lại, sau đó gọi điện báo cảnh sát.
Nghiêm túc ngồi khai báo tại trụ sở cảnh sát, trong lúc đó cô gái nọ không ngừng thổn thức khiến tâm trí cậu vừa xúc động vừa bối rối.
Cậu không biết làm cách nào an ủi xoa dịu cô gái đang khóc lóc không ngừng, thật may lát sau có một nữ cảnh sát tới trấn an cô bé.
Khai xong rồi mới ngẫm lại, tình huống này có vẻ như không đơn giản.
Nói rằng gã kia là âm thầm yêu thích cô bé đã lâu, gần đây luôn luôn theo sát cô, hôm nay nhìn thấy Tử Giác đột nhiên dừng xe bên cạnh mới mất lý trí muốn dạy dỗ cậu nên tấn công.
Tạ Tử Giác nghe xong kiềm chế không được muốn hỏi vặn gã: « Chỉ là theo đuổi người ta thì mang theo dao gấp làm gì? »
Nhưng mà lỡ miệng hỏi sẽ phải đối mặt với câu chất vấn của cảnh sát: « Làm sao lại biết dao đó vốn là dao gấp? », vấn đề này thì thực phiền toái lắm.
Gã đó cùng cô gái hình như còn có nhiều gút mắc, tuy nhiên nhiều hay ít cũng chẳng liên quan đến cậu.
Làm hết tường trình xong, người cảnh sát trực ca nói có lẽ sau này còn phải liên lạc tiếp, mong cậu phối hợp...!nói xong rồi để cậu đi.
Đánh nhau xong tâm tình thường rất bức bối, hơn nữa cậu chẳng thích thú gì việc liên hệ lằng nhằng với phía cảnh sát, tâm tình đương nhiên càng xấu.
Mà cái cô gái ấy, trong lúc đứng chờ cảnh sát tới hiện trường, cứ sợ hãi níu tay áo cậu khóc thút thít không ngừng khiến cậu thương xót không thôi, lại gợi nhớ đến câu chuyện lâu thật lâu.
Mấy chuyện dồn dập như vậy càng khiến lòng bất an, bực bội cực điểm.
Câu chuyện Tử Giác kể lại chậm rãi, lộn xộn chẳng theo bố cục, trình tự nào.
Dụ Tiệp lẳng lặng đứng bên cạnh nghe, tự mình xâu kết các tình tiết để hiểu, chỉ thỉnh thoảng ừ à vài tiếng vào cuộc đối thoại, bình tĩnh chờ Tử Giác kể xong.
Cô gái kia làm cậu xót xa ư? – trong ngực một vị ghen tuông không thể chối tuôn ra – tôi đây thì sao? Cậu đối với tôi có cảm xúc như thế nào? Đơn thuần là bạn bè? Chỉ có như vậy ư? Thế nhưng ngay cả một người qua đường cũng có thể làm cho cậu quan tâm nhiều như thế?
« Cậu biết không...!» – Tử Giác không mảy may nhận ra tâm tình người bên cạnh, có phần tự giễu nói: « Tôi chẳng có cách nào mặc kệ mấy chuyện đó! »
Giang Dụ Tiệp nghe vậy thật muốn túm lấy cổ cậu mà lay lắc: Cậu, bản tính bao đồng của cậu đúng là hết thuốc chữa! Còn tiếp tục như vậy sớm muộn cũng có ngày cậu xảy ra chuyện!
Rất muốn đối mặt rít gào với người ta, nhưng...!không có cách nào lớn tiếng, Dụ Tiệp chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở hắt ra, đối với người này mình không có biện pháp mà.
Có lẽ người hết thuốc là chính mình đây? Không có thuốc nào chữa được bệnh thích người ta?
« Tôi...!Em gái tôi...!» – Tử Giác ngập ngừng, khó khăn nói, hình như có gì vướng mắc khó nói ra miệng.
« Nó khi còn nhỏ, có lần tan học về nhà, trên đường về bị một tên rác rưởi bắt tới một nơi hoang vắng...!» – Tử Giác đột nhiên ngưng lại, tay che miệng, dường như không thể nói hơn nữa.
Giang Dụ Tiệp lúc này mới ý thức được mức nghiêm trọng của sự việc.
Tử Giác khi nói chuyện mặc dù có suồng sã nhưng tuyệt đối không tùy tiện gọi người khác là phường rác rưởi.
« Tiểu Giác...!» – nhẹ nhàng kéo kéo tay, cậu ta muốn bảo bạn nếu như cảm thấy không thoải mái thì đừng nói tiếp, không cần phải nói.
« Về sau may không có việc gì xảy ra, may mắn sao hôm đó tôi lại đột nhiên đi đón em về.
» – nhận thấy đối phương lo lắng, hình như vừa rồi cậu nói chuyện u ám đã khiến cho cậu ta sợ hãi nên vội vàng bổ sung một câu.
Người bên cạnh thở phào nhẹ nhõm: « Không có việc gì thì tốt rồi.
Cậu đừng nghĩ nữa, đi nghỉ một giấc cho thoải mái đi? »
« Tôi...!» – Tử Giác có phần hoang mang.
Thực sự cậu cũng không hiểu vì lẽ gì hôm nay lại nói nhiều đến thế.
Vốn chuyện tối nay cậu chỉ cần bảo: « Không có việc gì.
» lấp liếm cho qua cũng xong, không ngờ đến cả chuyện cũ của em gái cũng nói ra.
Rốt cuộc là mình bị làm sao, muốn gì? Chính bản thân cũng hoang mang không hiểu.
« Khi đó người xung quanh nhìn thấy em tôi bị người khác bắt đi...!» – Tử Giác không có cách nào tự kiềm chế, lại nói những lời này: «...!nhưng mà họ thản nhiên không hề phản ứng, cũng không hề cảm thấy chuyện đó có gì lạ lùng.
»
Có thể do hồi đó trị an vốn tốt cho nên mọi người cũng không nghĩ xa nghĩ xôi, lầm tưởng chỉ là người nhà có việc mới vội vàng lôi kéo đứa nhỏ ham chơi hết giờ học chưa muốn về nhà, vì vậy để ý tới.
Có điều Tử Giác không nghĩ như thế, mới chỉ thoáng nhớ lại thôi đã khó kiềm nổi phẫn nộ, thậm chí còn hận thù.
Nếu như hôm đó không phải bởi vì cậu nghỉ thi, giữa trưa đã tan lớp nên xế chiều đột nhiên muốn đi đón em gái tan trường thì sự thờ ơ của mọi người...!thì liệu em gái cậu sẽ bị như thế nào?
Ngay cả ý nghĩ thôi đã không dám nghĩ tới.
Cậu phẫn hận với đám người vô tình khi ấy, bọn họ có nghĩ rằng chính sự lãnh đạm vô cảm của họ có thể dẫn tới những nỗi đau không thể vãn hồi của người khác? Vì thế từ đó về sau cậu không thể làm ngơ trước bất kì sự việc khả nghi nào? Không thể nào buộc mình không để ý tới.
Tức giận và ám ảnh, mặc dù chuyện đã qua đi nhưng không sao quên được.
Tử Giác vô thức lại nắm chặt chiếc cốc thủy tinh trên tay.
Dụ Tiệp nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, muốn gỡ chiếc cốc ra.
Cậu ta thực sợ Tiểu Giác sẽ bóp vỡ chiếc cốc.
« Tiểu Giác, đưa mình cái cốc.
»
Hai tay đặt lên tay cậu, nhưng chỉ khẽ phủ lên, nhè nhẹ vỗ vỗ muốn cậu thả lỏng bàn tay nắm chặt chiếc cốc.
Trong cốc vẫn còn nước cho nên không thể giật mạnh, chỉ có thể dỗ dành cậu đưa ra.
Dụ Tiệp không nghĩ tới khi hai bàn tay chạm nhau, ngón tay đan cài vào nhau khiến cảm giác thực thân mật.
Khi Tử Giác định thần được, vì những va chạm nhẹ nhàng này mà trống ngực nhanh hơn, lẳng lặng đưa cốc cho Dụ Tiệp, trong lòng có cảm giác phức tạp khó định nghĩa.
« Cậu biết không...!» – miệng dường như lại không khống chế được, tiếp tục nói về chuyện đó: « Cái tên khốn muốn làm điều xằng bậy với em gái tôi, ngày đó đã bị tôi đánh cho thê thảm.
»
Dụ Tiệp choáng người một lúc mới hiểu được Tử Giác lại tiếp tục nói chuyện cũ.
Cậu ta hơi nhíu mày, thầm nghĩ ngày hôm nay rõ ràng tâm trạng Tử Giác không tốt nếu như cứ cố tình đào sâu vào đoạn ký ức không mấy vui vẻ đó thì không hay rồi.
« Tiểu Giác...!»
« Cậu cứ nghe tôi nói! » – người nói vẫn chẳng có ý dừng.
«...!tên đó bị tôi đánh tới gãy ba xương sườn, tay cũng lặt lìa, lại còn ứa máu miệng, nghe nói phải nằm lại đó hồi lâu...!» – nói đến đây nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người bên cạnh, Tử Giác cười, gượng gạo và bối rối.
Có cả phần e ngại, sợ người ta phản cảm, sợ người ta kinh hãi mình.
« Cũng là lần đầu tiên tôi đánh người