Vài ngày sau, tối, Ngô Đình Kiêu có một cuộc làm ăn cần bàn bạc ở khách sạn, họ cùng nhau ở trong phòng kín, nói về vấn đề làm ăn và ký hợp đồng.
Nhưng những kẻ này đều là kẻ nịnh nọt và gian xảo, ai nấy đều đeo trên mặt một chiếc mặt nạ dày cộm, còn dày hơn cả mặt đường.
"Ngô tổng, anh nghĩ sao? Về việc ký hợp đồng cùng chúng tôi? Chúng tôi chắc chắn không để anh chịu thiệt." Người đàn ông bụng bia đó nở nụ cười thuyết phục đến mức khiến cảm thấy buồn nôn.
"Chậc! Không gấp, tôi phải suy nghĩ lại đã." Anh điềm tĩnh nói.
Sau đó thì đứng dậy cài cúc áo, chuẩn bị rời đi: "Hôm nay đến đây thôi, còn những chuyện khác vẫn nên xem xét kĩ lại rồi tôi sẽ đưa ra quyết định sau."
Một người đàn ông khác than thở: "Ể! Không cần phải đi sớm như vậy đâu.
Đã đến đây rồi mà chỉ bàn chuyện làm ăn thôi thì chán lắm."
Hắn ta vỗ tay vài cái, cánh cửa được mở ra, những người phụ nữ xinh đẹp cùng chai rượu và mồi nhậu bước vào.
Một người phụ nữ đi đến chỗ của anh, ôm lấy cánh tay anh, kéo anh ngồi xuống, cố tình gạ gẫm: "Ngô tổng, đừng cau có như vậy, cùng người ta uống rượu đi mà!"
"Phải đó! Chúng ta cùng nhau không say không về.
Có rượu, có thịt, có mấy cô em xinh đẹp, như vầy thì còn gì bằng, Ngô tổng, anh nói xem phải không?" Người đàn ông bụng bia đó nói, mọi người liền hùa theo, anh có muốn về cũng không về được.
"Nếu đã vậy thì tôi uống cùng mọi người vài ly." Anh lạnh mặt, giọng nói không hề có hứng thú.
"Ngô tổng, vài ly sao mà coi được chứ? Cho dù anh không nể mặt chúng tôi thì cũng nên nể mặt những cô em ở đây chứ, phải không?"
Những kẻ khác đều hùa theo người đàn ông kia, rõ ràng là muốn lôi kéo anh, chuốt say anh.
Đúng là không biết lượng sức.
"Ngô tổng, uống cùng người ta một ly đi! Để em đút cho anh nha!" Cô ta không ngừng rót rượu cho anh, cạ cạ vào người anh, giọng nói vô cùng buồn nôn, thật sự là không chịu nổi.
"Cút!"
Anh đẩy cô ta ra nhưng cô ta lại bám chặt không buông, đẩy đưa qua lại, cuối cùng ly rượu lại bị đổ, đổ hết lên người của anh.
"Á! Em...!em...!em xin lỗi, để em lau cho anh, Ngô tổng." Cô ta tái xanh cả mặt, vội vàng quỳ xuống lấy giấy lau cho anh.
Ngô Đình Kiêu bực bội, anh cáu kỉnh đá cô ta sang một bên: "Đúng là chẳng ra làm sao."
"Còn không mau cút?!" Một người đàn ông ra lệnh, những người phụ nữ đó liền cúi đầu đi ra ngoài.
"Ngô tổng, hay là anh vào phòng xử lý đi, tôi sẽ cho người đem đồ đến cho anh.
Để tôi đưa anh đi." Người đàn ông đó dường như không hề cuống quýt, còn rất bình tĩnh, đồ để thay cũng chuẩn bị sẵn.
Chắc chắn là không bình thường.
Nhưng anh chỉ nhếch mép, bọn họ thì có thể làm gì được anh chứ?
"Cũng được đấy!" Anh điềm tĩnh, muốn xem xem là bọn họ định giở trò gì.
Bọn họ đưa anh vào một căn phòng trong khách sạn, theo anh quan sát thì cũng chẳng có gì khác thường.
Vì vậy anh yên tâm phòng tắm, tắm rửa, sẵn tiện tắm sạch luôn mùi nước hoa của người phụ nữ kia.
Để mà nói thì chỉ có hai chữ là phù hợp "ghê tởm".
Ngô Đình Kiêu bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm quấn ngang hông, cơ thể vẫn còn ướt sũng.
Anh vừa lau người vừa nhìn ngó xung quanh, chợt, anh nhìn thấy một bộ quần áo mới được để trên giường, đồng thời có một hộp quà to được đặt ở dưới sàn, khi anh vào đây, rõ ràng là không có.
"Cái quái gì vậy chứ?" Anh cau mày, không quan tâm đ ến hộp quà ấy và đi đến giường lấy quần áo.
Chợt, hộp quà đột nhiên rung lắc mạnh, nắp quà rơi ra,