Giang Quân Phong nói chỉ là một buổi ăn bình thường nhưng anh ta lại đưa cô đến một nhà hàng cao cấp, vừa sa hoa lại tráng lệ.
Ở đây đều là những người có tiền đến ăn, người bình thường làm sao có thể bước vào được chứ, chỉ là là vừa đến tới cửa đã bị phục vụ đuổi ra ngoài.
"Giang...! Giang tổng à, chỗ này đắt quá, tôi...!tôi không dám ăn đâu." Mộng Dao sợ hãi nói, trước đây cô chỉ ăn ở những quán bình dân thôi đã cảm thấy tiếc tiền rồi, làm sao mà cô có thể yên tâm ăn bữa chiều ở đây được.
Giang Quân Phong mỉm cười, anh đi đến kéo ghế cho cô và ẩn cô ngồi xuống: "Không cần lo lắng, người trả tiền là tôi mà.
Hơn nữa, cô gọi tôi là Quân Phong được rồi, không cần gọi là Giang tổng đâu."
"Nhưng cũng vì là anh trả tiền nên tôi cảm thấy ngại lắm." Cô biết là cô nói vậy có hơi quê mùa nhưng thật sự là cô nuốt không trôi.
"Không phải lúc đầu đã nói là tôi mời rồi sao? Muốn ăn gì thì cô cứ việc gọi, người ta thường nói mạng sống vẫn là quý giá nhất mà, cô đã cứu bà nội của tôi, mời cô một bữa thì có là gì." Anh ta ngồi xuống ghế và đưa thực đơn cho cô.
Cũng phải, một bữa cơm đối với những người giàu thì có là gì chứ.
Chắc chắn anh ta đang cảm thấy là cô làm quá lên.
Mộng Dao thở dài nhận lấy thực đơn, cô dặn với lòng là chỉ gọi những món rẻ một chút.
Nhưng khi mở thực đơn ra xem thì...!đầu óc cô liền trở nên choáng váng, đồ ăn ở đây còn đắt hơn vàng, không, là được dát vàng mới đúng, món nào cũng có giá ở trên trời.
Trước kia cô đi làm thêm một năm cũng không bằng một món ăn ở đây, đúng là người giàu thì có khác, tiêu tiền chính là một thú vui của họ.
Tay cô hơi run, cô vội bỏ thực đơn lên bàn, thật sự là không tìm được món nào phù hợp cả.
"Sao vậy? Cô không thích thức ăn ở đây sao?"
Không phải không thích mà là không dám ăn.
"Tôi...!tôi không cảm thấy đói." Mộng Dao ngượng ngùng nói.
Anh ta khẽ mỉm cười: "Vậy để tôi chọn giúp cô."
Anh gọi hàng loạt món mà từ trước đến giờ ngay cả tên cô còn chưa nghe qua.
Vậy vậy cô chỉ có thể nở một nụ cười thật tươi để che đi sự thiếu hiểu biết của bản thân.
"Không lẽ Ngô Đình Kiêu chưa từng dẫn cô đến nhà hàng sang trọng sao?" Anh cũng không phải là có ý gì, chỉ là đang chê bai Ngô Đình Kiêu thôi.
Anh ta cảm thấy hôm đó ở bữa tiệc anh ta làm gắt lên như vậy cũng chỉ là làm màu.
"Chưa...!chưa từng." Cô lắc đầu.
Thức ăn được đem ra, anh ta đã gọi rất nhiều món, chỉ có hai người nhưng lại gọi một bàn thức ăn khiến cho cô cảm thấy thật phung phí.
"Tôi không ăn nhiều như vậy đâu." Cô nói.
"Không sao, cô có thể thử mỗi món một ít, món nào thích thì ăn thêm, dù sao tôi cũng không biết cô thích gì."
Dù sao thức ăn cũng đã được đem ra, Mộng Dao cũng không thể không ăn, vì vậy cô đành thử một ít salad và một ít thịt.
Nhưng cô lại có cảm giác, nó còn không ngon bằng mấy món mà Ngô Đình Kiêu tự nấu.
"Tại sao cô lại đến bệnh viện vậy? Cô bị bệnh sao?" Anh ta cảm thấy tò mò.
"À, bà nội tôi cũng bị bệnh và nằm ở bệnh viện đó, những lúc rảnh rỗi tôi vẫn thường hay đến thăm bà."
Giang Quân Phong biết đến cô là tình nhân của Ngô Đình Kiêu nhưng lại không ngờ rằng cô là một người hiếu thảo như vậy, còn rất có duyên với anh.
Anh ta cảm thấy cô không giống với những người phụ nữ