Mộng Dao khó chịu, cô bò đến ôm lấy cơ thể vững chắc và cứng cáp của anh, ngẩng đầu cầu xin: "Xin anh đó, rốt cuộc anh đã cho tôi uống gì vậy? Có thể cho tôi thuốc giải được không?"
Anh cong môi, ánh mắt mang theo ý cười và sự gian manh: "Chậc! Chậc! Chậc! Cô thật sự muốn có thuốc giải sao?"
Mộng Dao liên tục gật đầu, khó chịu đến mức đôi mắt đỏ hoe.
"Vậy được, tôi sẽ cho cô thuốc giải." Anh đè cô xuống giường, bàn tay hư hỏng sờ loạn xạ, nhẹ nhàng chiếm lấy cơ thể cô.
Từng nơi mà anh sờ qua đều trở nên mắt mẻ lạ thường, khiến cô vừa thích thú lại vừa sợ hãi.
Chợt, anh đụng vào nơi nhạy cảm của cô, khiến cô không chịu nổi mà cong eo.
"Ưm..."
"Đã ướt đến vậy rồi sao? Thấm ra hết cả quần rồi." Anh mỉm cười, bàn tay thoăn thoắt cởi áo ngực của cô ra.
Ngô Đình Kiêu mạnh bạo x0a nắn và li3m láp nụ hồng đang ửng đỏ, anh còn không nhịn được mà cắn mạnh một phát, để lại dấu răng tại nơi chưa từng có người đàn ông khám chạm qua.
"Ưm...!ưm, đừng mà, đau lắm, đừng cắn nữa.
Rốt cuộc thì bao giờ anh mới cho tôi thuốc giải?" Cơ thể cơ run rẩy, nắm chặt lấy cổ tay của Ngô Đình Kiêu, ánh mắt khẩn thiết.
"Gấp gáp đến vậy?" Anh luồng tay vào trong qu@n lót của cô, miết nhẹ miệng hang, sau đó thì cởi bỏ đi chiếc quần, đỏ lộ miệng nhỏ xinh xắn và ướt át.
"Ư...!đừng..."
Anh chận rãi cho một ngón tay vào rồi lại hai ngón, nhẹ nhàng khuấy động bên trong cô, khiến cơ thể cô không ngừng rùng mình và run rẩy, sợ hãi đến mức hai mắt nhắm nghiền.
Anh khẽ cúi đầu xuống: "Há miệng ra!"
Đầu óc của cô trở nên mơ hồ, cứ vậy mà ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Khi cô vừa e thẹn mở miệng thì anh đã vội vàng trao cho cô nụ hôn nồng nhiệt và gấp rút, khiến cô không có cách nào theo kịp.
Anh m*t nhẹ đầu lưỡi của cô, mê luyến cảm nhận d*c vọng đang cháy hừng hực, bên dưới không ngừng cho ngón tay ra vào, âm thanh xấu hổ không ngừng vang lên làm cho cô đỏ mặt.
"Ư...!đừng...!mau...!mau rút ra đi, có cái gì đó...!đang...!đang ra."
Ánh mắt đen láy của anh hiện lên một tia đắc ý, không những không dừng lại mà còn ra vào nhanh hơn.
Chỉ một giây sau, một dòng d.â.m t.h.ủ.y ấm nóng chảy ra khỏi hang nhỏ, cơ thể cô co giật dữ dội như đang muốn phát điên.
Khi anh rút tay ra khỏi người cô, cảm giác trống rỗng và ngứa ngáy lại kéo đến.
"Tôi...!tôi muốn nữa." Cô không biết là mình đang nói gì, đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn anh, vô cùng mê người.
Hơi thở Ngô Đình Kiêu dần gấp gáp hơn, có thứ gì đó đang nhô lên ở trũng quần, khó chịu muốn tìm hơi ấm.
Anh không thể chờ thêm được nữa, chỉ một lát sau quần áo trên người đã bị c ởi sạch.
Anh cầm thanh kiếm và dài vừa to bước đến áp đảo cô.
Nụ cười trên gương mặt cũng dần mất đi tính người.
Mộng Dao có hơi sợ hãi, nhớ để cảm giác đau đớn của lần trước cô lại cảm thấy sợ, khẽ lùi về sau.
Nhưng càng lùi thì anh lại càng tiến đến, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đặt vào thanh kiếm của mình.
"Mộng Dao, vuốt v e nó đi." Anh thở hắt, cảm giác khi được cô chạm vào, khiến anh như sắp nổ tung, không thể bình tĩnh được.
Mộng Dao ngoan ngoãn, cô run rẩy, nhẹ nhàng xoa giúp anh, cô cảm nhận được sự cứng cáp của thanh kiếm và nó...!đang không ngừng co giật.
"Như...!như vậy đã được chưa?" Cô mím chặt môi, ánh mắt mang theo sự xấu hổ và sợ sệt.
Ngô Đình Kiêu nuốt nước bọt, anh không chịu được nữa mà đè cô xuống giường: "Ngoan, chờ một chút, tôi sẽ giúp cô sướng."
Anh kéo hộc tủ ra, lấy ra một hộp bao cao su và gel bôi trơn, dường như là đã chuẩn bị hết từ trước, chỉ chờ có cơ hội, anh sẽ liền "thịt" cô.
Cảm giác cứ như là cô đã bị tên đàn ông này lừa rồi.
Quả nhiên, anh nói đúng, đàn ông không ai tốt cả và anh...!còn xấu xa hơn bọn họ gấp trăm lần.
Anh đeo bao vào, sau đó lại thoa gel lên, rồi đổ gel lên khắp người cô cổ, cảm giác vừa trơn trượt lại vừa mát lạnh từ bàn tay anh truyền đến cho cô một cảm giác sung sướng.
Nơi đó của cô càng lúc càng khó chịu hơn,