Khi đi vệ sinh, Mộng Dao đã nghe được cuộc nói chuyện giữa những chị đồng nghiệp trong công ty.
Nhưng điều không ngờ là họ đang nói về cô.
"Cái người phụ nữ tên Mộng Dao đó đúng là hay thật, vừa đến công ty đã gây náo loạn, còn hại chị Diệp Thư bị trừ lương nữa chứ."
"Tình nhân chủ tịch mà, làm sao chúng ta có thể so được.
Nhưng mà cô ta đúng là hống hách thật đó, đã đi cửa sau lại còn không biết thân biết phận, tưởng mình là tâm điểm hay gì?"
"Ha! Cái loại chim sẻ thành phượng hoàng đó, sớm muộn gì cũng có người cảm thấy chướng mắt mà bẻ gãy cánh thôi.
Với lại, chủ tịch sẽ nhanh chán cô ta thôi, nhìn cái bản mặt giả tạo đó ai mà ưa nổi."
"Được rồi, đừng nói nữa, mau đi thôi."
Mộng Dao đứng bên trong nghe thấy tất cả nhưng cô không dám bước ra cũng không dám lên tiếng thanh minh cho bản thân.
Vì bọn họ nói cũng đau có sai, cô là tình nhân, cô được anh cho một vị trí chỉ là che mắt người khác thôi, chứ thật ra cô cũng chỉ là một vật trang trí không hơn không kém ở cái công ty này.
Mộng Dao hít một hơi thật sâu, sau đó thì đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Nhưng dường như đi đến đâu cũng có những ánh mắt kì thị nhìn chằm chằm vào cô.
Cô cúi đầu, không dám nhìn họ, vô tình đụng phải người khác.
"A! Xin lỗi." Cô vội vàng cúi đầu người đàn ông đó.
Anh ta không những không tứ giận mà còn cười với cô, có vẻ anh ta là một người thân thiện.
"Không sao, không sao." Anh ta nhìn thấy khoé mất cô hơi đỏ nên không đi ngay, anh ta nói: "Không cần để ý đến bọn họ làm gì đâu.
Thấy ai sung sướng hơn họ đều ganh tị như vậy đấy."
Mộng Dao gượng cười, tâm trạng có chút tốt lên: "Cảm ơn anh."
Nhưng đồng thời cô cũng tò mò: "Cơ mà...!anh không cảm thấy lời bọn họ nói là đúng sao?"
Anh ta nhún vai: "Tôi tin vào trực giác của mình hơn." Anh ta mỉm cười và đưa cho cô một viên kẹo cao su bạc hà: "Cô ăn không?"
"Cảm ơn." Cô nhận lấy.
Từ đằng xa, một người đàn ông bước đến, anh kéo cô tay cô khiến cho viên kẹo rơi xuống sàn.
Anh kéo cô vào thang máy dành riêng cho chủ tịch, tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô.
"Đau...!đau quá! Anh lại bị sao vậy?" Cô vùng vẫy nhưng anh lại càng nắm chặt hơn, không thoát ra được.
"Ồn chết đi được." Anh cọc cằn nói, chân mày nhíu chặt lại với nhau, đáng sợ vô cùng.
Ngô Đình Kiêu kéo cô vào phòng làm việc, vừa đó cửa lại cái "rầm" thì anh đã dồn cô vào chân cửa, hôn tới tấp, cứ như là phát điên.
Phát điên? Anh lại muốn máu của cô sao?
Mộng Dao dùng hết sức mình đẩy anh ra: "Anh...!anh lại lên cơn sao?"
Ngô Đình Kiêu vô cùng tức giận nhưng anh lại không biết vì sao mình tức giận, hoàn toàn không thể giải thích rõ tình huống này là gì.
Anh nghiến răng: "Phải, tôi