Tối ngày hôm sau, Mộng Dao mới bắt đầu tỉnh, từng ngón tay cô cử động nhẹ, một lúc lâu sau thì cô mới mơ màng mở mắt.
Trước mắt cô là trần nhà màu trắng, cô dường như chưa nhớ ra là mình đã trải qua những gì, cô chớp chớp mắt, đại não bắt đầu hoạt động.
Những hình ảnh ghê rợn và đáng sợ của ngày hôm qua chợt hình ra trong đầu cô, sự đau đớn và sợ hãi đó, cô có thể cảm nhận được và nhớ rõ từng chi tiết.
Khoé mắt Mộng Dao hơi đỏ, cô ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, đêm nay trăng rất sáng, một một vàng rực rỡ hiện ra trước mắt cô.
Nhưng cô lại như đang chìm trong địa ngục, cách biệt với thế giới, tất cả những thứ xung quanh cô đều mang đến một cảm giác lạnh lẽo và rùng rợn.
"Cạch!" Âm thanh vang lên, cánh cửa mở ra, Mộng Dao sợ hãi vội vàng lùi về sau, cô ôm lấy chăn, ôm lấy bản thân mình.
"Em tỉnh rồi sao? Có đói không? Cháo tôi vừa nấu xong vẫn còn nóng, tôi đút cho em ăn." Ngô Đình Kiêu bước đến ngồi cạnh cô vô cùng dịu dàng.
Nhưng trong mắt cô, trong trí nhớ của chỉ toàn là những hình ảnh máu me của ngày hôm qua, hoàn toàn quên mất là anh đã từng tốt với mình như thế nào.
Cô cảm thấy sợ hãi, cơ thể bất chợt run lên, cô lấy chăn lên che mặt, trốn trong chăn, cô như đang trốn trong một hàng rào bảo vệ, cô sẽ cảm thấy được một chút an toàn hư ảo.
"Mộng Dao, nghe lời." Anh thấp giọng, lấy chăn ra khỏi người cô.
"Anh...! anh đừng lại đây." Cô cố gắng né tránh anh, bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh là cô đã cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn đáng sợ hơn cả lần đầu cô gặp anh.
Có lẽ vì từng trải qua những cảm giác đau đớn đó nên cô càng cảm nhận rõ ràng nỗi sợ hơn.
Ngô Đình Kiêu nhìn cô cau mày, anh vốn muốn đút cháo cho cô nhưng cô lại như vậy khiến anh vô cùng khó chịu.
Nhưng anh cũng không thể như trước đây bá đạo cưỡng ép cô, vì anh không muốn làm cho cô kích động thêm.
Anh thở dài, đặt bát cháo lên bàn: "Đừng nhịn đói, nhớ ăn hết."
Nói xong, anh bước ra ngoài đóng cửa lại.
Khi anh đã rời khỏi tầm mắt của cô, cô mới thả lỏng một chút.
Vì cô không biết khi nào anh sẽ nổi điên, không biết khi nào anh lại tức giận trừng mắt về phía cô.
Bây giờ, chỉ cần anh cau mày thôi là cô đã thấy sợ, không dám nhìn thẳng vào anh.
Có lẽ trước đây là cô đã quên mất, quên mất anh là một con ma cà rồng hút máu người và cảm thấy những việc anh làm với mình là đương nhiên.
Nếu không sao cô có thể cảm thấy anh tốt với mình,