Từ sau khi vô tình gặp Cao Lệ Nam ở trên đường, những lời nói của cô ta đã khiến cô suy nghĩ rất nhiều, cô không thể thật sự vui vẻ như trước đây, vô ưu vô lo được nữa.
Bởi vì cô cảm thấy, những thứ hiện tại mà cô cảm nhận được đều không phải không toàn là thật, rất mơ hồ, rất mông lung, không khác gì một giấc mơ dài.
Mộng Dao không muốn như vậy, cô quyết định muốn nhớ lại tất cả, cô muốn biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, những lời mà Cao Lệ Nam nói có phải là thật hay không.
Cô muốn biết, có phải mình thật sự là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác hay không.
Nhưng cô lại có chút phân vân, lỡ như là thật thì cô phải làm sao?
Cô đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu, cuối cùng vẫn đến bệnh viện tìm gặp bác sĩ, cô nói cô muốn ngay lập tức nhớ ra những kí ức bị đánh mất.
Nhưng bác sĩ lại nói, chuyện tìm lại trí nhớ không chỉ ngày một ngày hai là được, vì vậy vị bác sĩ đó đã kê cho cô một ít thuốc hỗ trợ việc điều trị và hẹn cô tuần sau đến tái khám.
Cô không còn lựa chọn nào khác, đành nghe theo.
Trên đường trở về nhà, cô đã đi ngang qua một công viên, ở đó có rất nhiều gia đình đang cùng con cái chơi đùa, thật dự rất thích.
Chợt, cô lại nghĩ đến, nếu như anh và cô kết hôn, cùng nhau sinh con, cùng nhau nuôi dạy con cái, chơi đùa với chúng thì như thế nào nhỉ?
Nhưng từ khi cô mất trí nhớ đến nay anh vẫn chưa hề đụng vào cô, cô thật sự tò mò và muốn biết lí do tại sao.
Anh thường nói yêu cô nhưng lại không muốn cùng cô thân mật, có phải là anh đang nói dối không?
Hay là của Cao Lệ Nam nói là thật? Vì cô là một tiểu tình nhân đến không xứng?
Cô đang suy nghĩ vu vơ, đột nhiên một quả bóng bay bị vụt tay và bay lên trời cao, nó bay rất cao rất cao còn đứa trẻ làm mất bóng bay thì khóc rất to rất dữ dội.
Cô không nhịn được mà nhìn theo nó, cô có cảm giác như, những thứ mình nghe thấy, nhìn thấy, cảm nhận được chưa chắc đã là thật.
Vật tưởng chừng như là của mình nhưng lại không phải.
Một ngày nào đó, nó sẽ như quả bóng bay kia, chỉ cần buông tay là nó sẽ bay mất và nổ tung.
Mộng Dao cúi đầu, cô không muốn tự làm cho cảm xúc của bản thân bị chùn xuống nữa.
Cô tiếp tục bước đi, cuối cùng đã dừng chân lại một tiệm cơm.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.
Cô mở điện thoại ra xem giờ, cũng đã trưa rồi, chắc anh cũng đang nghỉ trưa, vì vậy cô muốn vào mua hai phàn cơm đến Ngô thị, cùng anh ăn cơm trưa
Khi cô bước vào trong, gọi hai suất cơm mang đi, bà chủ đã nhiệt tình chào đón cô.
Bà ấy hình như quen cô thì phải.
Bà ấy nói: "Lâu rồi không thấy cháu cùng bà đến đây ăn cơm.
Lúc trước hai bà cháo vẫn hay đến đây lắm mà.
Sao vậy? Bà của cháu vẫn khoẻ chứ?"
Mộng Dao đơ người ra, nhất thời không biết nói gì cả.
Cô thật sự có một người bà sao?
"Cháu làm sao vậy? Không lẽ bà của của cháu bệnh rồi sao?"
Lúc này cô mới hoàn hồn, cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng lại rất trân, cô run run cất giọng: "Vẫn...!vẫn khoẻ ạ.
Bà của cháu vẫn khoẻ."
"Vậy thì tốt.
Đây, hai phần cơm của cháu đây."
Mộng Dao cầm lấy hai suất cơm, sau đó thì nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cô cảm thấy hơi ngột ngạt, lòng ngực quặng đau như bị bàn tay vô hình nào đó bóp chặt.
Vậy là Ngô Đình Kiêu...!đã nói dối cô sao?
Không lẽ những gì Cao Lệ Nam nói đều không sai?
Cô đi một quãng đường thật dài, cuối cùng vẫn quyết định đến tìm Ngô Đình Kiêu, cô không muốn chất vấn anh, chỉ muốn cùng anh ăn cơm, hỏi một số chuyện.
Cô nghĩ, chắc chắn là anh có nỗi khổ gì đó, nếu không sao anh lại phải nói dối?
Mộng Dao đến Ngô thị, những người ở đây đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, nhưng có lẽ là vì dòng trạng thái mà anh đăng lên vài hôm trước nên bọn họ mới cố tỏ ra bình thường.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây, theo trí nhớ của cô là vậy, nhưng không hiểu sao cô lại vào