Trong đêm, anh đã gọi điện cho người của mình, nhanh chóng điều tra ra người đã lái xe tông vào Mộng Dao.
Nhất định phải tìm ra hung thủ trước cả cảnh sát, nếu không, người đứng sau sẽ không bao giờ thật sự bị trừng trị.
...
Trong phòng bệnh.
Anh ngồi thẫn thờ cạnh giường của Mộng Dao, khắp người cô đều bị thương và phải bó bột.
Thậm chí còn phải thở mái, hơi thở yếu ớt dường như không thể nào nghe thấy.
Gương mặt cô gái vốn đã không được hồng hào, bây giờ lại càng xanh xao, không còn một chút huyết sắc, cho dù là nói cô đang chờ đợi tử thần đưa đưa đi cũng không quá, vì sự thật đúng là như vậy.
Bác sĩ nói, không quá ba ngày nữa, người trong lòng anh sẽ ra đi mãi mãi.
"Bọn bác sĩ này đúng là chả đáng tin gì cả, em nói có phải không? Sao em có thể rời xa anh được?" Nước mắt anh không rơi xuống nhưng giọng lại nghẹn ngào, cơ thể của người đàn ông cũng dần run rẩy không thể nào kiểm soát được.
Anh chỉ muốn cô ở bên anh, cùng anh thành một cặp đôi như bao người, khó đến vậy sao? Anh chỉ muốn mỗi ngày được nhìn thấy cô, trói cô ở bên mình, như vậy cũng là sai?
Anh chợt nghĩ, nếu như anh không giam cô ở căn phòng đó, đối xử tốt với cô thêm nữa, liệu cô có bỏ chạy không? Liệu cô sẽ bị người ta hãm hại không?
Nói tóm lại cũng là tại anh, tại anh không tốt, cô ở sờ sờ nhay trước mắt anh mà anh cũng không thể bảo vệ.
Đúng là vừa ngu vừa đần, một kẻ đáng bị Mộng Dao ghét bỏ.
Anh khẽ nắm bàn tay lạnh ngắt của cô, hồi tưởng lại những tháng ngày tươi đẹp ở cùng cô, tuy ngắn ngủi nhưng đó là những ngày hạnh phúc nhất đời anh.
Sau này nếu như không còn được nhìn thấy cô nữa, không có cô bên cạnh...
Anh gục mặt vào tay của cô, không nhịn được mà khóc thành tiếng.
Thật sự anh không dám nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến những ngày đen tối đó.
Trong lòng anh đã khắc sâu tên của Mộng Dao, trong đầu cũng toàn là hình bóng của cô.
Anh nhớ nụ cười của cô, nhớ cách cô hạnh phúc khi trồng được một vườn hoa hướng dương, nhớ cả giọng nói dịu dàng của cô khi ở bên anh, nắm lấy tay anh chạy nhảy.
Anh chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó nó sẽ thật sự biến mất.
"Mộng Dao ngoan, em tỉnh lại, nhìn anh một lần đi được không? Anh biết em ghét anh, nhưng xin em đó, em mở mắt ra nhìn anh một lần thôi.
Anh hứa, chỉ cần em khoẻ mạnh, anh sẽ thả em ra, cho em tự do.
Em có thể hận anh, kinh tởm, sợ hãi, anh đều không quan tâm, anh chỉ cần em sống thôi."
Không có tiếng đáp lờ, một chút cử động ngón tay cũng không có, chỉ có âm thanh máy móc trong phòng bệnh khiến cho người ta phiền não.
Thật nặng nề, trái tim anh như đang rỉ máu, như đang bị anh đó nắm giữ, vô cùng khó chịu, vô cùng đau khổ.
Lúc trước anh thường nghĩ, cái chết của loài người là niềm vui của anh.
Khi họ la hét, cầu xin anh đừng giết họ, đều đó khiến anh vô cùng thoả mãn.
Nhưng hiện tại, cô sắp chết rồi, cô thạt sự sắp rời khỏi thế gian này, anh lại không dễ chịu như vậy.
Không phải là anh đang tiếc nuối con mồi ngon không còn, cũng không phải vì máu của cô, chẳng vì