Những ngày sau đó, Ngô Đình Kiêu không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa, ngay cả trong mơ anh cũng không xuất hiện.
Người đến thăm bệnh cho cô ngoài bác sĩ, y tá, Giang Quân Phong ra thì không còn ai khác.
Cô không nghĩ nhiều cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ ngày ngày nhìn ra cửa sổ mà chờ đợi, một đêm, hai đêm, một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng.
Người đó...!thật sự không xuất hiện nữa.
Rõ ràng người cầu xin tình yêu của cô là anh, khi cô yêu anh rồi anh lại không yêu cô nữa?
Đây là đạo lí gì vậy chứ?
Hay từ đầu đến cuối, anh thật sự chỉ đang trêu đùa cô, xem cô là một trái bóng mà vờn qua vờn lại?
Mộng Dao không muốn nghĩ nữa, cô không thèm nghĩ, dù sao anh không yêu cô cũng không sao, cô cũng chả thèm yêu anh.
...
Vài tháng sau, ngày mà cô xuất viện, Giang Quân Phong là người đến đón cô, nhưng cô chợt nhận ra, mình không có nhà để về.
Giang Quân Phong nhìn cô có chút thất thần, nên nói: "Em đến nhà của anh đi, dù sao cũng rộng rãi, anh lại sống một mình."
Tiền viện phí của cô là do Giang Quân Phong trả, bây giờ cô lại đến nhà của anh ta, cô cảm thấy có chút không ổn, nhưng quả thật, cô không còn nơi để đi nữa rồi nên đành gật đầu đồng ý vậy.
Sau này khi cô kiếm ra tiền rồi, nhất định sẽ trả lại.
...
Sau ngày hôm đó, Giang Quân Phong đã trở về nhà chính, anh ta suy nghĩ rất lâu rồi mới nói cho mẹ anh ta biết.
Anh ta nói: "Con có người mình yêu rồi, con muốn cưới cô ấy làm vợ, nếu không phải là cô ấy, con sẽ không kết hôn, không sinh con."
Giang Quân Phong quả quyết, khiến cho mẹ anh ta phải bật cười: "Vậy thì tốt quá rồi, đó là con gái nhà ai? Gia cảnh thế nào? Không đúng, chỉ là người mà con trai mẹ yêu thì mọi chuyện không thành vấn đề.
Nhưng mà...!con có ảnh của con bé không? Mẹ muốn xem mặt của con dâu tương lai."
Anh ta nói, có.
Sau đó thì lấy điện thoại ra cho mẹ anh ta xem ảnh: "Có phải rất xinh đẹp không? Mắt nhìn của con không tồi đúng chứ?"
Mẹ anh ta xem xong ảnh của Mộng Dao thì khơi khựng lại, xúc động đến mức lấy tay bịt miệng.
Cuối cùng vẫn không nhịn được mà than trời, sao có thể xảy ra chuyện oan trái như vậy.
Giang Quân Phong không hiểu gì cả, anh ta hỏi: "Sao vậy ạ?"
Mẹ anh ta run rẩy, mấp máy môi một lúc mới có thể bình tĩnh nói ra: "Đây...!đây là em gái con, là em gái cùng mẹ khác cha.
Mẹ từng nói với con, em gái con tên Sở Mộng Dao, con quên rồi à?"
"Gì..
gì chứ?" Anh ta không tin, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra.
Nhưng...!sự thật là vậy.
Hèn gì ngay từ gặp gỡ đầu tiên anh đã có cảm giác thân quen với cô, anh đã yêu cô từ ngay ánh nhìn đầu tiên mà trong khi ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy khó hiểu.
Thật oan nghiệt, lần đầu tiên anh ta thật sự rung động với một người, vậy mà...!vậy mà đó chính là em gái cùng mẹ khác cha của mình.
Ông trời quả thật rất biết trêu ngươi.
...
Ngay sau đó, Mộng Dao đã nhận lại mẹ của mình sau bao nhiêu năm xa cách và nhận cả...!anh trai của mình.
Đến giờ cô mới biết, thì ra trước khi gặp ba, mẹ cô đã từng chung sống với một người đàn ông khác và có con.
Chỉ tại gia cảnh khác xa nhau nên phải cắt đứt, mẹ cô đã đến với ba của cô.
Sau đó khi gặp lại người cũ, ba mẹ đã ly hôn, mỗi người một ngã.
Mẹ cô đã bỏ cô mà đi theo người tình cũ của mình, trở về với hạnh phúc vốn có của mình.
Ôi trời! Thật là drama.
Vậy cô bị bỏ rơi cũng là nên như vậy, vì cô vốn dĩ là một sai lầm.
Nhưng bây giờ sai lầm này đã được chấp nhận, cô đã có mẹ, có ba, tuy không phải ba ruột nhưng ông ta cũng rất thương cô, vì ông ta yêu mẹ cô, ông không nhưng cho cô một địa vị mà còn cho cô ăn ngon mặc sướng, không những vậy, cô còn có anh trai.
Quả là như những gì cô mong ước bấy lâu.
Nhưng Giang Quân Phong lại là người không vui, anh ta không cách nào chấp nhận được nên luôn né tránh cô từ khi cô bước vào Giang gia.
Nhưng không sao...!lâu dần cũng phải thích nghi rồi, vì ngay cả cô cũng có chút...!khó xử.
Trước đây ít nhiều cô cũng biết là anh ta thích cô.
...
Vài tháng trôi qua, cô dường như luôn có một khúc mắc trong lòng, Ngô Đình Kiêu.
Cô không hiểu, thật sự không hiểu được người đàn ông đó nghĩ gì, cứ vậy mà chấm dứt, không một lời từ biệt?
Cũng phải, dù sao thì cái danh bạn gái cũng chỉ là giả, cần gì nói chia tay.
Có chú không cam lòng nhưng cô vẫn dồn nén nó xuống, cố quên đi người kia.
Nhưng trong một tin tức thời sự mà cô cùng gia đình xem, tin tức nói: "Chủ tịch mới của tập đoàn Ngô thị - Ngô Nhất Phàm đã ký kết lâu sài cùng tập đoàn..."
Mộng Dao lùng bùng lỗ tai, cô không nghe rõ phần sau nói gì.
Từ khi nào Ngô thị lại đổi chủ? Ngô Đình Kiêu sao có thể sao Ngô thị cho Ngô Nhất Phàm được?
Mộng Dao không hiểu gì cả.
Ngày hôm sau, cô quyết định trở lại căn biệt thự kia.
Cô đứng chần chừ một lúc mới nhấn chuông.
Có một người từ trong bước ra mở cửa, bà ấy trong như là giúp việc, từ khi nào mà Ngô Đình Kiêu lại thuê giúp việc rồi?
"Cô tìm ai?"
"Tôi...!tôi tìm Ngô Đình Kiêu." Cô nói, trong lòng có chút bất an.
"Ngô Đình Kiêu? Ở đây không ai tên Ngô Đình Kiêu cả, không lẽ cô