“Chuyện này… Được rồi, chúng ta vào nhà đi!”Triệu Lệ Quyên nghi ngờ nhìn Thượng Ất đang đứng sau cửa, không biết có chuyệngì xảy ra, bỗng nhiên bà ta cảm thấu cánh cửa kia giống như miệng của một conquái vật, vô cùng nguy hiểm, có những tia khí lạnh không thể nhìn thấy đượcbằng mắt thường.
Có điều rất nhanh sau đó, Triệu Lệ Quyên lắc đầu tự giễu, đitheo hai người cảnh sát kia vào.Vị cảnh sát cao cao có tên là Chi Đông, vị cảnh sát lùn tên là Hàn Ngũ, đều làngười mà Hàn Phương tìm đến để giúp đỡ.
Bình thướng hai người này phụ tráchnhững vụ án hình sự lớn, nghe nói thủ đoạn vừa cứng rắn, vừa độc ác, đối xửvới tội phạm rất tàn nhẫn, những người chết trong tay hai người bọn họ ít nhấtcũng năm, ba người.
Nghe chuyện của Triệu Lệ Quyên, Chu Đông và Hàn Ngũ vôcùng tức giận, chủ động xin đi giết giặc, mang theo súng đi tìm Thượng Ất gâychuyện.
Không ngờ được rằng Thượng Ất không làm theo lẽ thường, không nói gìđã trực tiếp đá bay Hàn Phương, càng nằm ngoài dự đoán của mọi người hơn làThượng Ất lại chủ động mời mọi người vào nhà để nói chuyện, hoàn toàn làm rốiloạn kế hoạch mà bọn người Triệu Lệ Quyên đã bày sẵn.“Hừ, lát nữa cho mày đẹp mặt!”Thấy Triệu Lệ Quyên gật đầu đồng ý, Hàn Ngũ miễn cưỡng cất còng tay đi, hunghăng trừng Thượng Ất một cái.
Dáng người Hàn Ngũ vừa lùn vừa cường tráng, vẻmặt hung dữ.
Bởi vì thường xuyên truy bắt tội phạm, phản ứng và tốc độ của hắnta nhanh hơn người bình thường rấy nhiều, không ngờ lại không thể bắt đượcThượng Ất.
Lúc đi ngang qua Thượng Ất, trong lòng Hàn Ngũ âm thầm nảy sinh ýxấu, nhất định phải tìm cơ hội đánh cho đối phương vài cái, để cho hắn biết,đắc tội với mình thì sẽ có hậu quả gì.“Trần Phóng, anh với mấy vị khách này có chuyện cần nói.
Em với con đi rangoài một chút đi, khoảng 20 phút sau, mọi chuyện sẽ giải quyết xong.”Sau khi vào phòng, Thượng Ất vô cùng bình tĩnh nghĩ cách để Trần Phóng rờikhỏi nhà, chuyện này là một loại bản năng chiến đấu trong vô thức của hắn.
Khitận thế, trước khi chiến đấu, trừ khi gặp phải đối thủ mà mình không thể đánhlại được, trong tình huống bình thường, Thượng Ất đều để cho Trần Phóng mangtheo con đi ẩn nấp trước.
Như vậy thì cho dù chiến đấu thất bại, Thượng Ất sẽkhông do dự một mình chạy trốn, càng không bị phân tâm, lo lắng cho vợ con, cóthể một lòng chiến đấu.Bây giờ Thượng Ất đã chuẩn bị tốt để chém giết, Trần Phóng vừa rời khỏi,Thượng Ất sẽ dùng thời gian ngắn nhất chiến đấu để giải quyết chuyện này.Đương nhiên, nếu như đối phương phản khách quá kịch liệt thì… Thượng Ất cũngkhông ngại giết người.Đáng tiếc, mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, vừa nghe được lời nói củaThượng Ất, Hàn Phương, Phùng Viện đang dắt díu nhau ở bên cạnh lập tức mởmiệng nói.“Không được, cô ta không thể đi, mọi chuyện đều có liên quan đến cô ta, nếukhông phải cô ta bế theo thằng nhỏ khóc rống lên chọc đến chị Triệu thì làmsao có chuyện như bây giờ.
Anh cảnh sát à, không thể thả người đàn bà này điđược, còn phải bắt cô ta lại!”“Chuyện này tôi… Bọn tôi cũng đâu có làm gì đâu, là do mấy người đến đây gâychuyện đấy chứ, anh cảnh sát, mọi chuyện tôi nói đều là sự thật.”Trần Phóng là người hiền lành, tính cách hơi mềm yếu, có cánh sát đứng đó, lạicó bọn người Triệu Lệ Quyên gây chuyện, việc này khiến cho Trần Phóng khôngbiết phải làm sao cả.
Cô cố gắng giải thích từ đầu đến cuối mọi chuyện với ChuĐông, Hàn Ngũ, lại bị Thượng Ất vươn tay cắt ngang.“Bà xã, em không cần giải thích, vô dụng thôi.
Em không nhìn ra sao, bọn họhôm nay đến đây chính là nhằm vào nhà chúng ta.
Tôi nói có đúng không, anhcảnh sát?”Thượng Ất bình tĩnh nhìn chằm chằm Chu Đông, Hàn Ngũ, trong mắt dường nhưkhông có chút cảm xúc nào cả nhưng trong lòng đang tính toán nên giải quyếtchuyện này như thế nào.“Chàng trai, cậu rất thông minh.
Cậu đã đoán đưuọc rồi thì chúng ta nói thắngvới nhau đi.
Có hai điều kiện, thứ nhất, nhận lỗi với ba người bọn họ, bồithường hai triệu tiền thuốc men.
Thứ hai, tôi muốn lấy chuyện cậu đánh ngườibị thương để bắt cậu, tạm giam mười lăm ngày.
Như thế nào, nghe rõ chưa?”Chu Đông nói xong thì lấy một điếu thuốc đốt lên đặt ở một bên miệng, đôi mắttam giác như rắn độc nhìn chằm chằm vào Thượng Ất, vô cùng bình tĩnh.
Khôngbiết có chuyện gì xảy ra, Chu Đông cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi này hơiquen mắt, trong lòng không biết tại sao hơi nôn nóng.
Cái cảm giác này khiếncho Chu Đông không thoải mái, theo bản năng, hắn ta nghĩ rằng người trước mắtnày không đơn giản như mình nghĩ.“Đã rõ! Nhưng mà vị cảnh sát này, tôi nghĩ tôi cần thương lượng với anh mộtchuyện.”Thượng Ất vừa nói vừa đứng dậy, đẩy gạt tàn thuốc trên bàn về phái