DSG tham gia một hoạt động bên lề do bên quản lí sắp xếp, đây vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng không ngờ có một số fan bất mãn vì Giản Bác Dịch thay thế vị trí của hỗ trợ cũ, gây sự với Giản Bác Dịch ngay tại nơi diễn ra hoạt động.
Giản Bác Dịch bị chai nước suối của fan ném thẳng vào mặt, bên dưới còn có người thêm mắm dặm muối, chửi bới nói anh xuất thân từ một đội chẳng có chút tiếng tăm gì, không có thực lực.
Lúc đọc được bài này trên Weibo, Giản Ngôn Chi đang ở nhà đắp mặt nạ, "á đù! Bị đánh à?"
Cô ngồi bật dậy, xé mặt nạ ra, lập tức gọi điện cho Giản Bác Dịch.
Điện thoại reo rất lâu, rốt cuộc cũng có người nghe máy, "a lô."
"..." Giản Ngôn Chi ngây người, không phải là Giản Bác Dịch, mà là anh ấy.
"Uyên thần?"
"Ừ."
"...Em có đọc được tin trên mạng, anh trai em sao rồi?"
Phía bên kia im lặng một lúc, "không sao, bị đầu sưng thôi."
Ừm, có vậy thôi.
Giản Ngôn Chi yên tâm phần nào, cô đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng Giản Bác Dịch la oai oái, "đau đau đau! Nhẹ cái tay thôi!"
"Đừng có kêu nữa, đàn ông đàn ang mà vậy à." Là giọng của lão Dao.
"Cậu bị chọi thử đi! Tức chết mất thôi! Nói tôi không có thực lực? Ha! Giải mùa xuân năm sau! Tôi sẽ cho cái đám nông cạn đó biết mặt!"
"Nghe thấy rồi chứ?" giọng thản nhiên của Hà Uyên truyền đến, "cậu ta không sao."
Giản Ngôn Chi khẽ cười, "ừm, cảm ơn anh."
"Ai nói em không sao hả?" Giản Bác Dịch bất mãn, "lão đại, em bị thương dưới trướng của anh đấy, em không biết đâu, anh phải bồi thường cho em."
Nói không biết ngượng cái miệng, Giản Ngôn Chi cách cái điện thoại khinh bỉ ông anh trai.
Hà Uyên chưa cúp máy, vì thế Giản Ngôn Chi nghe thấy anh biếng nhác mà ung dung hỏi, "muốn bồi thường cái gì? Nói đi."
"Ssss...mời em ăn khuya!" Giản Bác Dịch nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, "món Pháp, còn phải là loại đắt nhất ấy!"
"Ê hê cái này em nhất trí." Lão Dao và những người khác ngồi bên cạnh phụ họa, "lão đại, anh chín bị như này xem như là tai nạn lao động rồi, nhìn kiểu gì cũng phải an ủi trấn an mới được đấy."
Hà Uyên cười lạnh, "tức là lúc trước cậu ta vào một đội không ra gì, đánh vài trận chẳng ra sao rồi bị chửi là lỗi của anh à."
Giản Bác Dịch nghẹn họng, "...không thèm chơi với người độc mồm độc miệng như anh nữa."
"Thôi được rồi, dù sao thì giờ anh cũng hơi đói," Hà Uyên xoay người cầm chìa khóa xe ở trên bàn trà lên, "xem như chú số đỏ, đi thôi."
Hàng Văn Kiệt vui vẻ, "a...những người có tiền quả nhiên là khác bọt, nói mời là mời không do dự gì luôn!"
Hà Uyên liếc nhìn anh ta, "bán con xe màu mè trước cửa đi thì chú cũng có thể mời mọi người ăn món Pháp mà không cần phải đắn đo."
Hàng Văn Kiệt xua tay, "không mời nổi đâu, ông nào ông nấy nốc như lợn vậy."
"Ê ê, rủ tiểu Ngôn Chi đi chung luôn đi, anh trai bị thương thế này, chắc chắn là đang lo lắm đấy." Lâm Mậu chỉ vào điện thoại trong tay Hà Uyên, nói.
Giản Ngôn Chi ở đầu dây bên kia đương nhiên là nghe thấy rõ mồn một, cô im lặng, bỗng thấy hơi căng thẳng.
Mấy giây sau, cô nghe thấy giọng nói không mang theo cảm xúc của Hà Uyên, "này, cô..."
"Em lo cho anh trai em lắm! Giờ em qua đó ngay đây! Các anh đợi em một lát!"
Nói xong cúp luôn máy.
Hà Uyên, "..."
Hai mươi phút sau.
Giản Ngôn Chi đi ra khỏi cửa, lúc này, mấy người đàn ông ở đối diện đã ngồi đợi trong xe chuyên dụng của đội cả rồi.
"Gì mà lề mề thế hả, đợi sốt hết cả ruột." Giản Bác Dịch vừa nhìn thấy cô đã chép miệng lắc đầu.
"Con gái ra ngoài không cần thời gian chắc." Giản Ngôn Chi ngồi vào chỗ Lâm Mậu giữ cho cô, trừng mắt với gáy của Giản Bác Dịch.
"Ra ngoài với anh mà mày còn cần phải trang điểm à?" Giản Bác Dịch mặt đầy ngạc nhiên.
Giản Ngôn Chi: Xéo! Ở đây mẹ nó có phải chỉ có mình anh đâu!
"Giản Ngôn Chi, anh khuyên mày chùi sạch mấy thứ trên mặt đi, nếu không đi ăn khuya cũng bị người ta vây chết đấy."
Giản Ngôn Chi hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi, "có bị nhận ra cũng không nhọc anh quan tâm."
"Tốt nhất là như thế."
Hai anh em đấu võ mồm với nhau, Hà Uyên nhìn Giản Ngôn Chi qua hình ảnh phản chiếu trên kính xe, mày khẽ nhướng.
Sao bảo là qua thăm anh trai cơ mà?
Xe là lão Dao lái, nhà hàng là Hà Uyên đặt.
Trước khi xuống xe, Giản Ngôn Chi đeo khẩu trang và đội mũ. Giản Bác Dịch đã quá quen với dáng vẻ này của cô, nhưng những người khác thì lại khá lạ lẫm, Lâm Mậu thậm chí còn tự hóa thân thành sứ giả chính nghĩa, nhìn trái nhìn phải, lén la lén lút, cứ như thể Giản Ngôn Chi mà bị nhận ra là lỗi của cậu ta vậy.
"Anh Hà, mời đi bên này." Rõ ràng là nhân viên phục vụ đã quá quen với Hà Uyên, vừa thấy anh là lập tức dẫn đến phòng bao đã đặt sẵn.
Mọi người ngồi vào chỗ.
"Ưu tiên phụ nữ, em gọi trước đi." Hàng Văn Kiệt cười ha ha nói.
"Không cần đâu, các anh gọi là được rồi."
"Không phải khách sáo với nó làm gì." Giản Bác Dịch cầm lấy thực đơn, "để tôi để tôi."
Hàng Văn Kiệt cười, "có em gái là minh tinh là cảm giác gì thế, Giản Bác Dịch, có phải cậu quá không biết trân trọng rồi hay không hả."
"Cậu nên hỏi tôi có cả nhà đều là minh tinh là cảm giác gì," Giản Bác Dịch mặt đầy thản nhiên, "chuyện này ấy mà, quen đi là được."
Giản Bác Dịch nói xong thì ngẩng đầu liếc nhìn Giản Ngôn Chi ở bên cạnh, "với lại, các cậu đừng để bị cái dáng vẻ này của nó đánh lừa, ngoài đời nó..."
"Ngoài đời em cũng như vậy ạ," Giản Ngôn Chi bịt miệng Giản Bác Dịch, chân ở dưới bàn còn giẫm anh trai một phát thật mạnh, khi Giản Bác Dịch trợn tròn mắt thì cô hạ giọng nói, "còn bêu xấu em nữa là em băm anh đấy."
Giản Bác Dịch, "..."
Các món gọi xong được mang lên rất nhanh, nhìn một bàn đầy ắp các món Pháp, khóe miệng Giản Ngôn Chi co rút, "bữa khuya mà ăn nhiều như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, lão đại mời mà, sao chúng ta có thể khách sáo được."
Giản Ngôn Chi cảm thán, "bái phục, lần đầu tiên thấy có người ăn món Pháp mà như ăn buffet."
"Đàn ông là vậy mà, bọn anh ăn khỏe không biết à!" mặt Giản Bác Dịch viết to năm chữ "mày đúng là nông cạn".
Giản Ngôn Chi cười xùy một tiếng, nhưng ánh mắt thì lại lặng lẽ rơi lên người Hà Uyên ở góc trên bên trái của cô.
Trước mặt anh cũng chất một đống thức ăn, nhưng đó đều là vì chỗ những người khác không để được nữa nên mới để qua chỗ anh. Hai tay anh cầm dao vào nĩa, chậm rãi cắt gan ngỗng.
Anh ăn mặc rất đơn giản, sau khi cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo len cổ tròn, sạch sẽ gọn gàng, mà khi ở nơi này lại có một phong thái công tử quý tộc khó nói nên lời.
Tay của anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, khô ráo trắng trẻo. Giản Ngôn Chi nghĩ, chính đôi tay này đã tạo nên một trang sử LOL, cũng chính đôi tay này, khiến con bé Lục Tuyết suốt ngày la hét đòi sờ mó.
"Của tôi ngon lắm à?" Hà Uyên đột nhiên ngước mắt lên nhìn sang đây, Giản Ngôn Chi giật mình vội vàng nhìn đi chỗ khác, "hả? Không, không phải."
"Ờ." Hà Uyên ghim một miếng thịt lên, "tôi nhìn ánh mắt của cô, hình như là rất muốn ăn của tôi."
"Sao có thể..." cái tên này sao bắt được ánh
"Lão đại, đề nghị anh bỏ chữ "của" đi." Lão Dao đột nhiên sáp lại cười gian.
Giản Ngôn Chi và Hà Uyên cùng ngây ra.
Hình như là rất muốn ăn tôi.
Giản Ngôn Chi hiểu ra ý anh ta muốn nói, vội vàng xua tay, "này này này, đừng nói bậy đừng nói bậy."
"Ôi dào có gì đâu, lão đại nhà bọn anh đẹp trai, sự tồn tại của anh ấy giống kiểu thịt của Đường Tăng ấy, bên ngoài có cả một đám đàn bà con gái muốn ăn, em thích cũng không có gì lạ hết."
Giản Ngôn Chi, "..."
"Chậc, nhưng tiếc quá, lão đại không có sở thích này," lão Dao đá lông nheo, "hay là em cân nhắc anh thử xem?"
"Không có sở thích này?" Giản Ngôn Chi bị câu này thu hút sự chú ý, hoàn toàn ngó lơ câu phía sau của lão Dao, cô chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi, "nghĩa là sao."
"Nghĩa là không mê gái đấy." mặt lão Dao kiểu "lãng phí của giời", "em có đọc mấy bài trên mạng chưa, Uyên thần không thích phụ nữ đâu."
Giản Ngôn Chi nghẹn họng, đúng là cô có đọc được mấy câu đại loại như vậy ở trên mạng, nhưng đó không phải là vì bao nhiêu năm qua Uyên thần chưa hề có bạn gái, lại còn không thích để tâm đến các fan nữ hay sao, thế nên mới có tin đồn Uyên thần có xu hướng giới tính không bình thường...
Nhưng trước giờ cô không hề tin những chuyện này, cơ mà giờ đến cả lão Dao cũng nói vậy, cô không thể không suy nghĩ lại được.
"Chú im miệng đi." Hà Uyên không nể nang gì ném thẳng một miếng thịt vào mặt lão Dao, vẻ mặt "chú mẹ nó đúng là ngu ngốc".
Lão Dao cười hì hì làm động tác khóa miệng, ngồi thẳng người lại, tiếp tục ăn.
Có điều Giản Ngôn Chi đã bị câu nói "không thích phụ nữ" của lão Dao làm cho thất thần, chậc, đúng là lãng phí thật mà, con bé Lục Tuyết mà biết thì sẽ đau lòng lắm đây...
Sau đó, mọi người đều ăn uống tận hứng, rượu vang khui ra chẳng bao lâu đã thấy đáy, Giản Ngôn Chi cũng lịch sự uống hai ly. Rượu vào làm đầu hơi nhức, nhưng dù sao cũng đang ở trước mặt thần tượng, thế nên cô vẫn khống chế bản thân rất tốt.
"Em vào nhà vệ sinh một lát." Ngoài rượu còn uống thêm khá nhiều nước, Giản Ngôn Chi đứng dậy đi ra ngoài, tách biệt với nhóm đàn ông đang đùa giỡn vui vẻ sau cánh cửa.
"Phù..." ra ngoài, Giản Ngôn Chi mới phát hiện quên mang khẩu trang, nhưng sinh lý đang gấp nên cô không thể lo nhiều được, vội vội vàng vàng chạy về phía nhà vệ sinh.
Phòng bao của bọn cô ở trên tầng, nhà vệ sinh thì ở tầng dưới. Vì đèn khá tối nên Giản Ngôn Chi bình yên vô sự tìm được nhà vệ sinh, giải quyết chuyện quan trọng.
Lúc đi ra ngoài, cô đụng phải một nhóm người đang đi về phía này, tất cả họ đều còn rất trẻ, chỉ đến để ăn cơm mà thôi. Giản Ngôn Chi nghiêng mặt tránh đi, định vào đợi trong nhà vệ sinh.
Cơ mà vừa quay đầu lại đã thấy có mấy cô gái dắt tay nhau đi ra, cô đơ người, nhận ra mình đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Bị nhận ra tại nơi này thật ra không phải là chuyện gì quá ghê gớm, nhưng vấn đề là nửa đêm nửa hôm, cả người cô toàn là mùi rượu, nếu bị chụp rồi đăng lên mạng, quản lý của cô chắc chắn sẽ la rầy cô cho xem.
Giản Ngôn Chi quay mặt vào tường, hít sâu một hơi. Thôi, cứ đi qua đại đi, bị chửi thì bị chửi vậy!
Giản Ngôn Chi quay đầu lại với vẻ mặt thấy chết không sờn.
"Soạt!"
Vừa mới quay người thì trước mắt đột nhiên tối đen, Giản Ngôn Chi khẽ hô ra tiếng, bị một cái áo không biết bay từ đâu đến che kín đầu.
Tiếp đó, cô nghe thấy một giọng nói khá nhỏ truyền đến xuyên qua lớp áo khoác. Trong lời nói mang theo ý cười, và loáng thoáng cả ý trêu ghẹo nữa, "khẩu trang đâu, đại minh tinh?"