Tuyết rơi lất phất.
Sau nửa tháng mây đen che kín, trận tuyết đầu tiên ở tỉnh Aomori cũng thi nhau rơi xuống.
Sáu giờ sáng, trời chỉ vừa nhá nhem, bảo vệ trực đêm xong đang chen chúc ở ngoài cửa quẹt thẻ, từ xa đã nhìn thấy xe tải phân phối cho canteen lái vào nhà máy.
“Kaoru hôm nay đến sớm thế?” Ông chú phụ trách kiểm tra xe híp mắt cười chào.
Nữ tài xế buộc tóc đuôi ngựa hạ cửa kính xuống, giơ tay đặt trước miệng hà hơi sưởi ấm, run run trả lời: “Trời lạnh quá, đưa hàng sớm thì có thể về ngủ.”
“Ngủ một mình cũng lạnh lắm đấy, hay để anh ngủ với em nhé?” Một người bảo vệ trẻ tuổi bỡn cợt.
Đám người sung sướng cười phá lên, những lời này như thể nói ra tiếng lòng của không ít người.
Nữ tài xế tên “Kaoru” đỏ mặt, cứng cổ mắng lại: “Anh Lyoto có vợ rồi còn gì, sao có thể nói như vậy được?”
“Đâu quan trọng, dù gì vợ cậu ta cũng không đẹp bằng em.”
“Anh vẫn chưa kết hôn này, Kaoru thử cân nhắc anh đi!”
“Còn anh nữa, anh nữa…”
Phớt lờ màn nhao nhao của mọi người, ông chú kiểm tra xe bò ra khỏi khoang, phủi tay một cái rồi nhìn quanh buồng lái như thăm dò: “Hôm nay chỉ có một mình cháu thôi à? Hai tên oắt kia sao không đến giúp?”
“Lười biếng nên trời lạnh không chịu đi, cháu cũng đau đầu chết đi được.”
“Vất vả rồi.” Ông chú là một người nhiệt tình, chủ động đưa tay đẩy đồng nghiệp bu quanh xe ra, lớn tiếng quát: “Tránh ra tránh ra, Kaoru còn phải làm việc đấy.”
Xe tải nổ máy lần nữa, đám bảo vệ rối rít nhường đường, tuyết vẫn chưa phủ kín mặt đất, để lại hai hàng vết xe mờ mờ.
Khi sắp đến khu dỡ hàng ở canteen, Sourin nâng cửa xe lên, nghiêng đầu nói với vào trong khoang: “Được rồi.”
Tấm cách âm nằm dưới đống củ quả dần tách ra, Lee Jung Ho mặc đồng phục, khom người đứng dậy. Quần áo mua được từ cửa hàng cosplay, kiểu dáng tương tự với bảo vệ nhà máy, tuy nhìn gần sẽ thấy có chút ít sai khác, nhưng vẫn dư sức đối phó với camera.
Anh đưa tay đỡ mũ, để lộ đôi mắt màu xám lạnh lẽo, thoạt nhìn đã tiến vào trạng thái.
“Tôi xuống xe sẽ làm đổ đồ, bảo vệ hẳn sẽ đến giúp, anh nhân lúc đó mà vào kho hàng bên kia đi.”
Lee Jung Ho gật đầu, đặt tấm cách âm lại chỗ cũ, không nói gì.
Kế hoạch hành động cụ thể đã được tập diễn lặp đi lặp lại, Im Dong Kwon cũng canh giữ ở bên ngoài tường rào nhà máy, đợi để tiếp ứng bất cứ lúc nào.
Sourin đạp phanh xe rồi ngoái đầu nhìn người đàn ông, thấy dáng vẻ lạnh lùng im lặng của anh, trái tim cũng dần bình lặng: “Sau khi hai người hội họp thì phải kịp thời phát tín hiệu cho tôi, chúng ta sẽ gặp nhau ở bến tàu.”
Lee Jung Ho “ừ” đáp, mở cửa xe rồi nhảy ra ngoài, nấp trong chỗ tối giữa khoang xe và vách tường, trốn vào góc chết của camera, im lặng tiến dần vào nhà máy.
Dựa theo giải thích của Im Dong Kwon, anh ta có thể dễ dàng khống chế camera, chỉ cần Sourin có thể đánh lạc hướng bảo vệ thì Lee Jung Ho muốn làm gì cũng được.
Nhưng đề nghị này rất nhanh bị hai người khác bác bỏ: bất cứ xâm nhập kỹ thuật nào cũng sẽ để lại dấu vết, nếu trong quá trình hành động xảy ra sai lệch thì thân phận của Im Dong Kwon sẽ bị phơi bày – cái gọi là “xâm phạm vô hại” cũng thành ra không còn ý nghĩa.
Sourin không do dự nữa, mở cửa nhảy xuống, đi ra sau khoang xe nhấc vải bạt lên, “vô ý” làm rơi mấy gói hàng đã chuẩn bị trước, phạm vi lớn, số lượng nhiều, đủ để mọi người bận rộn một lúc.
Khi chạy về phía cửa, bảo vệ trực ca tối vẫn chưa tan hết. Nghe thấy nhờ giúp đỡ, bọn họ rối rít mặc đồ lại cho tử tế rồi tốt bụng đến giúp. Giữa trời tuyết, cánh đàn ông hoặc mặc đồ thường hoặc chưa kịp thay đồng phục bận rộn phụ nhặt.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, khoai tây dưa chuột rơi đầy đất dần bị phủ kín, muốn tìm cũng khó.
Cân nhắc đến việc bình thường “Kaoru” khá thân quen với mọi người, cộng thêm có gương mặt xinh đẹp, tính tình lại hiền lành nên mọi người đều không tiếc sức, cho tới khi toàn bộ củ quả quay về bao thì mới rối rít thở phào.
“Đã làm phiền mọi người rồi, cám ơn các anh nhiều lắm.” Sourin vừa gập người vừa giả vờ cảm động, thậm chí trong hốc mắt còn phủ một lớp sương mờ.
Cám ơn đầy thật lòng như thế đã khiến chủ nghĩa đàn ông của đám bảo vệ bùng nổ, trong lòng rất có cảm giác thành tựu. Người lúc trước đùa cô còn đề nghị: “Nhiều hàng hóa thế mà, một mình Kaoru phải dỡ đến bao giờ chứ, chúng ta giúp cô ấy đi!”
Còn không kịp đợi cô gái nói ra lời khách khí, hàng hóa trên xe đã được tháo dỡ, các anh mỗi người một túi vác trên vai, nối đuôi nhau xếp vào kho hàng trong canteen, rất chỉnh tề.
Vậy là lại không thiếu được một phen người cám ơn kẻ từ chối, ồn ào trêu chọc, lúc điện thoại trong túi áo rung lên thì Lee Jung Ho đã rời đi được bốn mươi phút.
“Kaoru” không vội vã gấp gáp, lại hàn huyên với đám bảo vệ thêm một lúc, khi lái xe rời khỏi nhà máy thì kim giờ vừa chỉ vào số “7”.
Theo đường cũ lái xe về trung tâm thành phố Aomori, đậu xe vào trong garage, cô tắt máy rút chìa khóa, khoác balo trên lưng, rời đi chẳng hề quay đầu.
Tuyết rơi càng lớn, cả trời đất đều được nhuộm thành một màu trắng xóa, người đi đường dần thưa thớt, xe cộ tới lui vội vàng. Trên đường ra bến tau, tim cô dần đập mạnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cảng Aomori nằm gần vịnh Mutsu và eo biển Tsugaru, thuộc khu vực khí hậu Á hàn đới nên cứ hễ đến mùa đông là nước biển lại đóng băng.
Theo mức độ tuyết rơi, bến tàu đã có vẻ đìu hiu, tàu bè xếp dài trên biển hòa làm một với đất trời, không chút tiếng động.
Trên bến số 7 đã hẹn nhau trước đó trống trơn, không có tàu neo đậu, cũng không có bất cứ bóng dáng ai, chỉ có một bóng mờ dựa vào cạnh bích neo tàu, tản ra tử khí nặng nề.
Sourin tháo balo ra, từ từ
tiến dần đến chỗ bóng mờ kia rồi chậm rãi ngồi xuống.
Bông tuyết rơi lên tóc mái, che đi sắc sảo mạnh mẽ vốn có. Mi dài cụp lại, không còn thấy tròng mắt màu xám nữa, khí chất trên người cũng trở nên dịu đi. Dưới sóng mũi cao, cánh môi mỏng khẽ mấp máy, tựa như đang rên rỉ, lại như đang cầu cứu.
Cô lóng tai đến gần, cố gắng tập trung nghe đối phương nói gì, nhưng trước sau đều lạc vào sương mù.
Giữa hơi thở, mùi máu tanh nồng nặc đập vào mặt, máu rỉ ra từ sau đầu anh ta rồi dần chảy xuống, thấm ướt cổ áo khoác.
“Thiếu tá Lee? Anh có nghe thấy giọng tôi không?” Sourin cúi người tiến lên, dán vào bên tai anh khẽ gọi, cảm giác được hơi thở yếu ớt của đối phương thấm vào ngực mình, ấm áp, lại nhồn nhột.
Lee Jung Ho không trả lời, người dựa vào bích neo tàu nghiêng đi, cuối cùng đổ xuống tuyết.
Bên người anh trống trơn, tái nhợt như trời đất vô biên, mãi mãi hồng hoang.
Đến khi mở mắt lần nữa, hai người lại quay về garage quen thuộc kia, có điều lần này không có Im Dong Kwon đi theo.
Vết thương sau đầu đau rát, nhưng không khó chịu bằng hậu di chứng hoa mắt chóng mặt, Lee Jung Ho cắn răng rên rỉ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của Sourin: “Anh tỉnh rồi à?”
Anh chống tay nhấc mình ngồi dậy, chân mày nhíu chặt: “Sao chỉ có một mình cô thế?”
“Câu này nên để tôi hỏi mới phải.” Cô gái nhón chân xoay người lại, bưng trên tay chậu nước nóng hổi, “Nằm sấp lại, phải khâu vết thương.”
Sau đầu có máu chảy, hình như vết thương vẫn chưa được xử lý xong, Lee Jung Ho ngoan ngoãn cúi người, nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau.
Có lưỡi dao rạch vào sau đầu, lạnh băng sắc bén, từng chút cạo đi tóc sau gáy.
“Tôi không chuẩn bị thuốc tê, anh cố chịu đi.” Vừa dứt lời, Sourin liền đâm kim vào da đầu anh.
Hai tay Lee Jung Ho nắm chặt mép giường, nhờ vào ý chí để chống lại bản năng xu lợi tỵ hại, há miệng run run, cố lấy đối thoại để di dời sự chú ý của mình: “Cô đến lúc nào?”
“Tám giờ mười phút, muộn hơn các anh cỡ nửa tiếng.” Tay cô rất ổn định, lúc châm kim không có bất kỳ run rẩy nào, động tác rút kim vừa quả quyết lại dứt khoát.
“Ở bến tàu còn ai không?”
Cô dùng bông gòn lau sạch máu: “Chỉ có một mình anh nửa sống nửa chết thôi, có tính không?”
Lee Jung Ho không lên tiếng, một hồi lâu sau lạnh lùng nói: “Tàu đâu? Còn cả vali nữa?”
“Anh cho rằng, anh ta có thể chờ tôi cùng hội họp sao?” Sourin cắt chỉ, ném kéo vào chậu nước rồi cầm một cây kim khác lên, “Có điều cũng coi như hạ thủ lưu tình, không ném anh xuống biển làm mồi cho cá.”
Người đàn ông càng siết chặt nắm đấm, tạo nên so sánh rõ rệt với âm thanh lạnh lẽo: “Là tôi đã bất cẩn.”
Cô gái nhún vai, động đến vết thương làm anh cảm giác được đau đớn mãnh liệt, song Lee Jung Ho vẫn cắn răng chịu đựng.
“Vốn không nên tin vào đám người Hàn này rồi, chuyện của Kim Hong Dae cũng làm ầm lên rồi, sớm muộn gì họ cũng tức nước vỡ bờ. Cũng phải trách tôi mới phải, tưởng Im Dong Kwon chỉ là gối thêu hoa, không ngờ anh ta còn có can đảm dám đập anh ngất đi, trộm lấy máy laser.”
Lee Jung Ho mím môi: “Phải làm sao bây giờ?”
“Nếu anh không ngại để lộ thân phận thì có thể giống những người khác nhờ cậy Chongryon, có điều sau này không thể xử lý công việc đặc cần được nữa.”
“Không thể nào.”
Đề nghị bị phản bác, Sourin cũng chẳng bất ngờ mấy, cô chỉ thở dài, nói tiếp: “Xuất cảnh ở Nhật Bản thì dễ thôi, vấn đề là làm sao quay về Triều Tiên. Anh có thể lui tới đường phân giới, bơi qua sông Áp Lục hay sông Đồ Môn đều được.”*
(*Đường phân giới là đường phân định ranh giới biển tranh chấp ở Hoàng Hải giữa Bắc Triều Tiên và Hàn Quốc; Sông Áp Lục là sông hình thành biên giới tự nhiên giữa Trung Quốc và Bắc Triều Tiên; sông Đồ Môn hình thành biên giới tự nhiên giữa Trung Quốc và Nga với Bắc Triều Tiên.)Lee Jung Ho chỉ coi như đối phương nói đùa, không vòng vo mà hỏi thẳng: “Còn cô thì sao?”
“Tôi không giống anh.” Dùng sức châm kim, giọng Sourin nghe có phần tự giễu, “Tôi phải nhập cảnh qua đường tắt, trừ cầu Không Trở Lại ra, không còn lựa chọn nào tốt hơn.”
“Nhưng bên phía Cơ quan Tình báo…”
Cô rút đầu chỉ ra, lưu loát thắt nút: “Không có Kim Hong Dae thì còn có ‘Lee Hong Dae’, ‘Cho Hong Dae’, ‘Park Hong Dae’, Im Jin Kuan đã bị đẩy ngã rồi, sẽ không còn ai dám khiêu khích nữa.”
Lee Jung Ho không nóng lòng phản bác, chỉ cau mày hỏi: “Rốt cuộc thân phận của cô là gì?”
Người đàn ông trở mình, tiếp tục nói: “Không có máy laser, chỉ đầu hàng đơn thuần không được sao? Đảng của chúng tôi rất khoan dung, sẽ không có bất kỳ thành kiến nào về cô. Dù trước kia có mắc sai lầm, chỉ cần thật lòng hối cải…”
Đứng ngược chiều ánh sáng, nụ cười của Sourin khá mơ hồ: “Thiếu tá Lee à, có một số việc không phải hối cải là được.”