Giữa trưa ngày hôm sau, Lee Jung Ho tỉnh lại trên giường.
Ngoài cửa sổ nắng ấm chan hòa, người phụ nữ cúi đầu viết vẽ gì đấy lên giấy, nhìn có vẻ an nhàn. Tay phải của cô vẫn chưa thể dùng sức được, xiên xẹo cầm cây bút viết nguệch ngoạc.
“Anh dậy rồi à?” Sourin vẫn cúi đầu, câu hỏi lại có vẻ như chuyện đương nhiên.
Tiếng đáp lại khàn khàn phát ra từ cổ họng, người đàn ông cúi đầu chống người ngồi dậy, rồi bỗng phát hiện mình trần truồng.
“Quần áo tôi đâu rồi?” Giọng anh run run.
Sourin bĩu môi, hai mắt vẫn nhìn vào giấy: “Ném vào máy giặt rồi.”
Vừa dứt lời, cô như đột nhiên nghĩ đến điều gì đấy, bèn ngẩng đầu lên như cười như không nói: “Anh không cần xấu hổ về chút ‘vốn liếng’ kia của mình đâu.”
Máu huyết dâng trào, Lee Jung Ho cảm thấy gò má cũng sắp cháy đến nơi rồi, ấy thế mà anh lại không thể phản bác được, đành im lặng quấn khăn trải giường đi vào nhà vệ sinh.
Sourin tiếp tục tô tô xóa xóa mà không nhìn anh, đỡ đi được lúng túng phần nào.
Tắm xong, lấy áo choàng tắm ra mặc vào, Lee Jung Ho miễn cưỡng khôi phục trấn định. Tửu lượng của anh không tốt, lần nào say cũng xảy ra chuyện này chuyện nọ nên bình thường anh không đụng đến một giọt rượu nào.
Tối qua đám anh em cứ chuốc rượu liên tục, dù ý chí anh có kiên định tới đâu thì cũng không chống đỡ nổi, say đến độ về nhà ra sao anh cũng không biết.
Nếu không phải vì hiểu rõ hoàn cảnh ở phố người Hoa, nếu không phải còn có người phối hợp, thì thiếu tá quân nhân tuyệt đối sẽ không dễ tha thứ sai lầm như vậy.
Vừa đi ra thì thấy tên đầu sỏ hại anh say quắc đang ngồi nói chuyện với Sourin. Có vẻ hai người rất hợp nhau, thậm chí còn không để ý trong phòng còn có một người.
Lee Jung Ho biết Jae Woo rất được con gái thích: cậu ta biết ăn nói, nhạy cảm biết được nhu cầu của đối phương, cũng giỏi tìm đề tài, tuyệt đối sẽ không để bầu không khí lạnh đi – không giống mình.
Ho khan hai tiếng, Sourin và Jae Woo lần lượt ngoái đầu lại, trên mặt vẫn treo nụ cười.
“Anh!” Thấy Lee Jung Ho, Jae Woo càng cười tươi hơn, “Nghe nói anh ngủ đến giờ mới dậy hả?”
Giọng người phụ nữ hơi có vẻ uể oải, tựa như than phiền lại tựa như nũng nịu: “Trời sáng mới về, vừa nằm xuống cái là đơ như chế, ngay đến trở mình cũng phải nhờ vào người khác… Không phải dậy đâu, rõ ràng là chết vừa sống lại.”
Lee Jung Ho giả như không nghe thấy lời cô, một lời hai nghĩa nói: “Có phải cô nên đi tái khám rồi không?”
“Ông lão thàn tiên đang chờ ở dưới rồi đấy,” Jae Woo vội dàn xếp, “Em đón ông ấy đến, chị dâu đỡ phải chạy ngược chạy xuôi.”
Sourin trợn mắt nhìn Lee Jung Ho rồi đứng bật dậy: “Vậy tôi đi tìm ông ấy.”
Người đàn ông cau mày: “Cô biết đường à?”
Jae Woo giơ tay xung phong: “Em dẫn chị dâu đi.”
Nói rồi, cả hai không đợi anh lên tiếng đã đẩy cửa rời đi.
Trên bàn trà có gói thuốc lá và bật lửa, có vẻ là Jae Woo để quên. Lee Jung Ho cũng không khách khí, khom người rút lấy một điếu rồi cúi đầu châm thuốc.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt tỏa ra xoa dịu cảm xúc kích động, hòa cùng ánh sáng trong phòng. Anh đi tới trước bệ cửa sổ, lặng lẽ thở khói ra.
Bán đảo Triều Tiên từng có câu “trai Nam gái Bắc” dùng để nói về tư chất trung bình của đàn ông miền Nam và phụ nữ miền Bắc.
Nhưng từ sau khi Triều Tiên và Hàn Quốc phân chia, quân đội Mỹ trú đóng, cái gọi là “trai Nam” dần mất đi khí khái đàn ông, ngay đến thuốc lá cũng chỉ hút loại nhẹ, thậm chí còn không bằng được loại “Peace” của Nhật Bản.
Lee Jung Ho càng hút càng không chịu nổi, thế là lập tức dập thuốc rồi lục tìm quần áo trong máy giặt.
Khó khăn lắm mới lấy ra được bao thuốc đã nhăn nheo, anh như trút được gánh nặng, châm điếu thuốc “Peace” cuối cùng rồi hít một hơi thật dài.
Cửa phòng lần nữa bật mở, Jae Woo một mình xuất hiện, vẫn là vẻ mặt cười híp mắt ấy: “Anh!”
Lee Jung Ho xoay người đi vào phòng khách: “Sắp xếp xong rồi à?”
“Đang để ông lão chăm sóc, anh cứ yên tâm.”
Anh gật đầu: “Bây giờ các cậu có mấy con xe? Đường ngầm còn dùng được không?”
Jae Woo ngẩn người: “Bảy tám chiếc gì đấy, đường ngầm cũng thông… Đợi đã, anh định làm gì?”
Lee Jung Ho chậm rãi thở ra một vòng khói: “Hệ thống ‘Argus’ nhằm vào tất cả thiết bị điện tử, có chức năng phân tích và nhận diện thông minh, nếu muốn che giấu hành tung thì chỉ dựa vào mỗi hóa trang là điều không thể. Bọn anh muốn về Triều Tiên, chỉ có thể đi vòng qua Trung Quốc hoặc Nga, nghĩ cách lén nhập cảnh.”
Jae Woo nhặt tờ giấy trên ghế lên – chính là tờ giấy Sourin tô tô vẽ vẽ, anh ta nghi hoặc hỏi: “Vậy còn những chuyện chị dâu dặn đây thì sao, có cần làm không?”
Lúc này Lee Jung Ho mới chú ý đến nội dung tờ giấy – là một tấm bản đồ tham quan thành phố Seoul bình thường, trên đấy được đánh dấu chi chít những ký hiệu khác nhau xung quanh phố người Hoa, nhìn như pháo hoa bắn ra.
“Cô ấy muốn các cậu làm gì?”
Jae Woo gãi đầu: “Đi một chuyến.”
Lee Jung Ho cau mày: “Đi đâu?”
“Điều tra tình hình giao thông Seoul ở các khoảng thời gian khác nhau, chắc chắn phương án di chuyển ngắn nhất, xâu chuỗi mấy ‘điểm’ này lại với nhau.”
Lee Jung Ho mím môi, ngón tay gõ lên thành ghế, chân mày nhíu chặt.
“Anh,” Thấy anh không lên tiếng, Jae Woo do dự hỏi, “Em thấy chị dâu không giống người Nhật chính gốc, cô ấy cũng là con lai như anh à?”
“Ừ.” Lee Jung Ho vẫn đang tập trung vào bản đồ nên chỉ thuận miệng đáp.
Jae Woo hỏi tiếp: “Anh với cô ấy…”
“Quan hệ công việc.”
“Tối qua anh đâu có nói như vậy.”
Lee Jung Ho sầm mặt hỏi ngược lại: “Tối qua anh nói như thế nào?”
“Anh nói anh dẫn theo phụ nữ Nhật Bản.”
“Có gì sai à?”
Jae Woo không phục: “Nhưng em gọi cô ấy là ‘chị dâu’.”
“Là do cậu tự gọi.”
Thấy đối phương chơi xấu, Jae Woo cũng không muốn dây dưa thêm: “Vậy rốt cuộc em có cần nghe theo lời cô
ấy nữa không?”
“Dĩ nhiên là cần.” Lee Jung Ho lần nữa dán mắt vào tấm bản đồ, “Anh đã nói, bọn anh là ‘quan hệ công việc’.”
Jae Woo vỗ bàn, vẻ mặt vô cùng khinh thường: “Tùy anh! Dám ngủ mà không dám nhận…”
Cửa nhà trọ bị đóng sầm một phát nặng nề, trong phòng yên tĩnh trở lại. Tiếng người ồn ào bên dưới con phố càng tô đậm sự buồn tẻ trong căn phòng này. Lee Jung Ho vuốt nhẹ lên những ký hiệu rối rắm trên bản đồ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lúc Sourin quay về, anh vẫn còn đang nghiên cứu tấm bản đồ kia, tay trái chống tai tay phải cầm bút, định hoàn thiện nốt đường dây. Con ngươi màu xám rất tập trung, sống lưng lại ưỡn thẳng như học sinh đang nghiêm túc học tập, còn căng hơn dây cung.
Không khó để tưởng tượng, tư thế ngồi như vậy rất hợp với con người hoàn mỹ, đại diện cho đặc điểm tiêu biểu của tầng lớp tinh anh Triều Tiên: phục tùng, kỷ luật, cẩn thận.
Dưới bối cảnh văn hóa phương Tây hội nhập thì chủ trương cá nhân, nhấn mạnh chủ nghĩa anh hùng, và tín ngưỡng độc lập đơn lẻ trở nên khác biệt với những người khác.
Sourin cho rằng, những tư tưởng lòe thiên hạ tự cho là đúng kia tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên người Lee Jung Ho.
“Anh đoán được tôi muốn làm gì rồi à?” Cởi áo khoác ra, cô hăng hái đặt câu hỏi rồi tiến bước về đối phương.
Tròng mắt xám tro vẫn không dịch chuyển, trong giọng điệu lại có vẻ hoài nghi: “Có hoạt động được không?”
“Trong thần thoại Hy Lạp, cuối cùng người khổng lồ trăm mắt ‘Argus’ cũng chết trong tay Hermes. Vị thần của thương nghiệp và bảo vệ cho những lữ hành này cũng là người sáng tạo thuật lừa dối, thần đã dùng cây sáo để thôi miên một trăm con mắt của ‘Argus’, cuối cùng dùng đá đập chết gã.”
Nhận lấy cây bút trong tay Lee Jung Ho, Sourin nối những ký hiệu trên bản đồ lại, tạo thành những đường gấp khúc phức tạp – trông giống pháo hoa nở: “Tôi không biết thiết bị đầu cuối máy tính của Im Dong Kwon có dung lượng bao nhiêu, nhưng chỉ cần là máy tính thì vẫn sẽ bị giới hạn hoạt động. Thiết kế đường dây trước, thường xuyên thay đổi phương tiện giao thông, để lộ bị theo dõi một cách không quy luật – chỉ cần chúng ta đảm bảo được không bị bắt thì ‘Argus’ sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Dựa vào đâu mà ‘đảm bảo’ sẽ không bị bắt?”
Sourin vắt chéo hai chân, vô cùng nắm chắc: “Trước đây Im Dong Kwon đã xin nghỉ việc, lại dính líu đến việc khai phá vũ khí hạt nhân của Triều Tiên, tôi thấy anh ta không có can đảm xin Cơ quan Tình báo cứu viện đâu.”
Lee Jung Ho trầm ngâm: “Chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy.”
“Sao lại nói vậy?”
“Bất luận là theo dõi cái gì thì cũng không phải không có mục đích. Nếu Im Dong Kwon thật sự vô dụng đến vậy thì anh ta cần gì phải chạy hệ thống ‘Argus’?”
Sourin nghiến răng nói: “Dù đối phương có hậu thủ thật thì chúng ta cũng không còn lựa chọn khác, máy laser đang ở chỗ anh ta.”
Lee Jung Ho sầm mặt: “Lại là máy laser… Rốt cuộc cô đang sợ cái gì hả? Tôi đảm bảo có thể vào được, Jang Young Soo và Shibata Takama cũng sống tốt đấy thôi! Đảng lao động không phải là Đảng Quốc xã, Triều Tiên càng không phải là trại tập trung*. Dù không có máy laser, Jae Woo cũng có thể đưa chúng ta an toàn trở về…”
(*Trại tập trung được Đức Quốc xã sử dụng trong Thế chiến II để giam giữ và tra tấn các đối thủ chính trị và những người tổ chức công đoàn.)“Có phải anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình không?” Sourin ngắt lời anh.
Lee Jung Ho mím chặt môi, không nói gì thêm.
“Dù không có ai hỏi anh đã xảy ra chuyện gì ở trên biển, nhưng người biết chuyện cũng có thể đoán được.”
Rồi cô đứng dậy, từng bước một đi tới trước mặt Lee Jung Ho: “Bán tàu ngầm, điều tra trong lòng địch, đột nhiên mất liên lạc, tiểu tổ ba người tác chiến nhưng cuối cùng chỉ có một người sống – ‘con tàu ma’ đến từ Triều Tiên, chất đầy thi thể của ‘thoát Bắc giả’ – vậy mà anh vẫn cứ qua lại với đám lái buôn này. Lee Jung Ho à, dù là trong phim cũng không có tình tiết trùng hợp đến thế.”
Con ngươi màu xám bỗng co lại: “‘Trùng hợp’?”
Sourin hừ lạnh: “Đừng nghĩ nhiều, tôi không có hứng thú với việc nội bộ Đảng Lao động lục đục nhau. Chẳng qua là muốn nhắc nhở anh chú ý, người cần phải sợ không chỉ có tôi.”
Lee Jung Ho lấn người tiến đến, im lặng ép cô đến góc tường: “Vậy có phải tôi cũng nên nghi ngờ… việc cô xuất hiện ở thành phố Wajima, ngụy trang thành Suzuki Keiko, trăm phương ngàn kế muốn đến Triều Tiên cho bằng được, là có khả năng khác không?”
“Không sai.”
Sourin giơ ngón trỏ tay phải ra, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mỏng.
“Anh đã nghi ngờ rồi, cũng đã nhận được câu trả lời mình mong muốn.” Cô không nhìn vào mắt anh, con ngươi dao động theo động tác trên tay, “Bây giờ, chỉ cần nói cho tôi biết quyết định cuối cùng là được rồi.”