Chính phủ Triều Tiên lập tức phủ nhận tính chân thực của những hình ảnh kia, còn quở mắng là “hành vi có dụng ý bôi xấu kẻ khác”.
Trung tâm Máy tính Triều Tiên với tư cách là nhà cung cấp dịch vụ Internet quốc tế duy nhất ở Triều Tiên, đã sao lưu các dữ liệu xuất nhập, nhanh chóng xác nhận nguồn gốc của video về thôn kiều dân.
Còn chưa kịp đợi tổ điều tra tìm đến cửa, Im Dong Kwon đã chủ động đầu thú trước bộ giám sát, nói là cơ sở dữ liệu bị rò rỉ IP, bị lén cài virus trojan nên khiến tường lửa bị xâm nhập.
Cùng lúc đó, WikiLeaks* đã đưa ra một tuyên bố trên trang web chính thức, thừa nhận rằng các tin tặc đã đi vòng cách ly vật lý để xâm nhập vào mạng lưới Triều Tiên, thu thập và công bố các tín hiệu hình ảnh của thôn kiều dân, cho nên sẽ chịu trách nhiệm về chuyện rò rỉ video.
(*Wikileaks là một tổ chức phi lợi nhuận quốc tế chuyên đăng tải các nội dung được gửi đến vô danh và các thông tin rò rỉ của các loại tài liệu chưa công bố khác nhưng vẫn giữ gìn tính nặc danh của nguồn tin.)Trình độ của các chuyên gia ở Trung tâm Máy tính Triều Tiên có hạn, không thể kiểm tra được tuyên bố của WikiLeaks, đành bị động chấp nhận lời giải thích của Im Dong Kwon. Ngay sau đó Bộ Ngoại giao Triều Tiên đã tổ chức họp báo, chối bỏ tính chân thực của video, cũng tiến hành khiển trách hành động không khác gì công kích của hacker.
Đến đây, Triều Tiên và Hàn Quốc lần nữa thành con châu chấu cột chung một sợi dây: để di dời tiêu điểm của dư luận, hai bên đều thúc đẩy tiến trình hòa bình trên bán đảo, thuận lợi đạt được một loạt các hiệp nghị, trong đó có cả tù chính trị bị giam dài hạn.
Tại hội nghị thượng đỉnh G20 tổ chức ở Busan vào cuối năm 2016, mặc dù đóng góp không nhiều, nhưng vì cuộc đối thoại Nam-Bắc mang tính lịch sử này mà đã được ghi vào sử sách.
Im Dong Kwon tự chui đầu vào lưới đã rửa sạch hiềm nghi, giúp anh ta được lãnh đạo Cục 121 khen thưởng, trở thành chuyên gia nước ngoài một mình phụ trách một phía, tham gia vào việc xây dựng căn cứ mạng lưới quân sự.
Để báo đáp lại, hệ thống Argus bắt đầu thử vận hành trong nội bộ mạng lưới Kwangmyong. Phần mềm tân tiến xử lý hình ảnh, báo động nguy cơ, theo dõi mục tiêu này đã thu hút được sự quan tâm rất lớn từ bộ phận giám sát mạng. Cũng vì thế mà Trung tâm Máy tính đặc biệt mở rộng quyền hạn, cho phép Im Dong Kwon đăng nhập và link siêu máy chủ từ mạng lưới quốc tế, mở rộng sức chứa, tăng cường hiệu suất, xây dựng nền tảng giám sát mọi lúc mọi nơi mà không chịu sự hạn chế của thời tiết.
Lúc làm thủ tục phê duyệt, Im Dong Kwon với tư cách là người phụ trách đã ký tên, thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng lại căng thẳng đến nỗi đầu ngón tay run lên: máy chủ độc lập tức là có thể đột phá hạn chế lưu lượng, phát video thời gian thực ở thôn kiều dân – lại không có ai có thể lấy lý do video bị làm giả mà phủ nhận cảnh ngộ bi thảm của Nhật kiều được.
Đi ra khỏi tòa nhà làm việc màu xám của Trung tâm Máy tính, lần nữa hòa vào đường chính, ánh nắng giữa mùa đông vẫn khiến ta nhức mắt, không hoàn hồn nổi.
Một chiếc xe quân sự đậu bên đường nhấn còi inh ỏi, cửa sổ ở ghế điều khiển hạ xuống, tiếng huýt sáo vang lên đã khiến người qua đường rối rít ghé mắt nhìn.
Người khởi xướng lại không chút phật lòng, kéo thấp vành mũ chào với anh ta, cười với vẻ vô cùng bỉ ổi như một cựu chiến binh sõi đời: “Lên xe đi, mời anh ăn mì lạnh.”
Vì để thuận lợi ẩn nấp và giảm bớt chú ý không cần thiết, Im Dong Kwon đã cắt tóc ngắn, mặc trang phục nhân dân, thoạt trông không khác gì người Triều Tiên bình thường. Vậy mà Sourin chẳng chút khách khí, sau khi gia nhập học viện tình báo, cô càng được đà làm bậy, trong đám học viên ai ai cũng đều gọi cô là “nữ ma đầu”.
Có lẽ vì có Jang Young Soo ở đấy nên không ai hoài nghi thân phận đại diện Tổ chức Giải phóng Palestine, nhóm học viên tốt nghiệp đầu tiên cũng dựa theo sắp xếp được phái đi đóng quân ở các quốc gia và địa khu hỗn loạn.
Im Dong Kwon biết mấy ngày trước cô đã dẫn đội đến Hàn Quốc, song không ngờ lại về nhanh như vậy, chắc hẳn mọi chuyện tiến hành đều vô cùng thuận lợi.
Trên phố xá Bình Nhưỡng không có quá nhiều xe, hai người nhanh chóng đến địa điểm: nhà hàng Okryu bên dòng sông Đại Đồng.
Đây là một tòa nhà truyền thống điển hình của Triều Tiên, được chia thành hai tầng trên và dưới. Mái nhà được lợp bằng gạch tráng men màu xanh lá cây, và toàn bộ cơ thể được làm bằng đá trắng, trong súc tích vẫn không thiếu khí phái vương cung điện vũ.
Dưới ánh nắng mặt trời, cả tòa nhà trắng bóc như mỡ dê, đỉnh xanh như phỉ thúy, hòa làm một với nước sông Đại Đồng trong vắt, như ngọc chảy óng ánh, thật là danh bất hư truyền.
Sourin đạp mạnh chân ga, dừng xe trong bãi đậu xe rộng thênh thang, lại lôi ra một xấp phiếu ăn ở trong túi: “Học viên tốp đầu đã tốt nghiệp, chưa dùng hết mấy thứ bán phân phối này, vừa hay cho anh ăn no đấy.”
Nhà hàng Okryu có lịch sử lâu đời, là nhà hàng cung cấp mỳ lạnh cao cấp nhất Triều Tiên, hằng năm dân thường có thể nhận được hai tấm phiếu ăn, hưởng thụ phúc lợi của quốc gia. Là quân đội nhân dân trong hệ thống cung cấp đặc biệt, ngoại trừ trang bị vũ khí tân tiến, học viện tình báo còn đảm bảo được dinh dưỡng cho học viên trên mọi phương diện: mỗi người đều có thể đến nhà hàng Okryu tiêu xài một lần trong tháng.
Dù không quá nhớ nhung cuộc sống ngợp trong vàng son ngày trước, Im Dong Kwon vẫn không quen nổi với đồ ăn sần sùi ở Triều Tiên, thế nên nhà hàng Okryu là nơi chiêu đãi duy nhất anh ta có thể tiếp nhận.
Đúng giữa trưa, trong đại sảnh rất ít người. Bọn họ chọn một chỗ trong góc gần cửa sổ, xung quanh đều là bàn trống, đảm bảo không bị tai vách mạch rừng.
Mì sợi nhanh chóng được dọn lên: Nước dùng của xương bò thơm điếc mũi, sợi mì to đùng vẫn còn rất tươi, nổi giữa là hành lá xắt nhỏ và hạt mù tạt vàng vàng, lúc ẩn lúc hiện.
Ngoài mì ra, Sourin còn gọi thêm bánh đậu xanh có nhân và củ cải ngâm, đựng trong những bát đĩa làm bằng đồng, tạo nên bữa ăn mang nét đặc sắc dân tộc.
Tháo gỡ phòng bị, lúc này Im Dong Kwon mới cảm thấy đói meo, cầm đũa lên và lấy và để, xì
xà xì xụp nhét nửa tô mì vào miệng.
Sourin nhướn mày nhìn anh ta: “Đói thế kia luôn hả?”
“Không thì cô thử đi một vòng trong Trung tâm Máy tính đi.” Im Dong Kwon ậm ờ nói, “Bị người ngoài nghề tra hỏi chi tiết về kỹ thuật, lại còn phải đáp sao để bọn họ hiểu, còn mệt hơn là lên lớp dạy học viên.”
Ngoài cửa sổ nước sông Đại Đồng lẳng lặng chảy, gió mát từ trên mặt sông thổi bay tấm rèm cửa lụa trắng. Trong phòng ăn có bầu không khí lười biếng đặc biệt sau buổi trưa mùa đông, cùng với mỹ vị ngon miệng và chén đũa tinh xảo đã níu thời gian trôi qua thật chậm.
Sourin đẩy mì lạnh trước mặt mình đến cho anh ta, vừa lấy thuốc ra vừa nói: “Ăn chậm thôi, cẩn thận kẻo nghẹn.”
Im Dong Kwon không hề khách khí, sau khi chiến hết phần của mình thì lại cắm đũa vào bát của đối phương, tiếp tục ngấu nghiến.
“Lee Jung Ho về rồi.”
Châm thuốc, Sourin dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thanh tự nhiên như thổi đến, như thể đang nói chuyện không mấy liên quan.
Im Dong Kwon chưa chuẩn bị tư tưởng, nghe cô đột nhiên nhắc đến tên người kia, nhất thời cảm giác áy náy ùn ùn kéo đến: “… Tình hình bị thương có nặng lắm không?”
“Gãy một chân, mặc mày hốc hác, đã được đưa vào bệnh viện Bonghwa rồi.”
Cơ quan Tình báo và quân đội Hoa Kỳ hợp tác, rất ít người bị bắt có thể rút lui toàn thân, Lee Jung Ho còn sống đúng thật không dễ dàng gì.
Im Dong Kwon biết sát nghiệp lần này là do anh ta gây ra, không nén nổi mở miệng phản kháng: “Lúc đầu chú đã đồng ý phối hợp rồi, cô cần gì phải uy hiếp tính mạng của thím và Tiểu Ryeo?”
Sourin búng tàn thuốc, nhướn mày hỏi ngược lại: “Lúc anh gây tai nạn cáp treo, muốn dồn tôi vào chỗ chết, thì sao không nghĩ vậy đi?”
Hai người đã từng tranh luận qua vấn đề tương tự, Im Dong Kwon chỉ hận không quản được miệng mình, ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng: “Tôi sai rồi.”
Cô nhún vai, không dây dưa gì mà chuyển sang đề tài khác quan trọng hơn: “Lúc nào có thể thiết lập được máy chủ độc lập?”
“Tất cả đều là proxy làm việc, tổ chức lại dữ liệu cũng cần có thời gian… nhanh nhất là năm tháng.”
Đôi môi đỏ mọng mím chặt thành đường chỉ, thuốc lá trên đầu tay lặng lẽ cháy, khói thuốc màu vàng kim hóa thành tro bụi màu trắng bạc, nhẹ nhàng rơi xuống như bông tuyết.
“Cho anh thêm một tháng, phải đảm bảo không chút sơ hở.” Hắng giọng, Sourin xác nhận nói, “Bệnh viện nằm trong phạm vi thế lực của Jang Young Soo, có thể điều khiển tiến trình chữa bệnh, nhưng Lee Jung Ho sẽ không thể bị cách ly mãi được. Sớm muộn gì người Triều Tiên cũng biết đến sự tồn tại của máy laser, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ – trước khi bắt đầu đàm phán, trang web video phải được vận hành.”
Im Dong Kwon gật đầu: “Bên Nhật kiều đã chuẩn bị xong chưa?’
“Shibata Takama đã phái người ra ngoài, đến thăm các thôn kiều dân làm hết khả năng, xúi động thôn dân tham gia kháng chiến. Chỉ chờ Jang Young Soo nắm giữ cục diện ở Bình Nhưỡng là hai bên có thể đồng thời phát lực, lật đổ mục tiêu chính quyền Kim Thị.”
Ngồi trong phòng tiệc cấp quốc gia Triều Tiên bàn về kế hoạch lật đổ chính phủ hiện tại, khiến người ta sinh ra cảm giác hoang đường.
Im Dong Kwon ngước mắt nhìn Sourin, lại thấy trong đôi mắt đen láy kia toát lên ánh sáng mơ hồ, dường như đang ám chỉ niềm tin và quyết tâm nào đó.
Truyền thuyết về chính phủ đối lập đã có từ thời cổ đại, nhưng lại có rất ít thử nghiệm thay đổi thực tiễn – buông tha bản thân, gia đình và dân tộc, chỉ vì để theo đuổi giải phóng và tiến bộ chung của nhân loại, bản thân dũng khí này cũng đã khiến người ta khâm phục rồi.
Im Dong Kwon biết mình nên có lựa chọn thế nào.
Đặt đũa xuống, anh ta lần nữa cam kết: “Sẽ hoàn thành xây dựng trong phòng năm tháng, thời gian còn thừa tôi sẽ sử dụng để xây dựng tường lửa, đảm bảo lúc truyền trực tiếp không bị gián đoạn. “
Sourin im lặng hút thuốc, rồi ấn điếu thuốc vào gạt tàn: “Lần này tôi đi Hàn Quốc, còn nhân cơ hội đón Im Jin Kuan xuất cảnh, thím và Tiểu Ryeo của anh cũng có người chăm sóc riêng. Sau khi kết thúc hành động, các anh có thể đoàn tụ ở nước thứ ba.”
Im Dong Kwon “ừ” một tiếng rồi không nói gì thêm, ngẩng đầu húp nốt nước mì trong bát.
Sau bữa trưa, hai người lái xe quay về học viện tình báo.
Lúc dừng lại trước cổng trụ sở mạng lưới quân sự, cô vẫn theo lệ không xuống xe mà chỉ phất tay qua lớp cửa kính, lúc rời đi chỉ để lại một đường khói bụi.
Im Dong Kwon đứng tại chỗ rất lâu, cho tới khi cơ thể dần lạnh đi trong những cơn gió, tứ chi không còn nghe theo sai kiến, mới chợt nhớ đến lời thề nổi tiếng trong một cuốn tiểu thuyết phương Tây:
“Màn đêm buông xuống và phiên tuần của ta bắt đầu, phiên tuần sẽ không kết thúc cho tới khi ta chết. Ta sẽ không lấy vợ, không dựng nhà, không làm cha của những đứa trẻ. Ta sẽ không đội vương miện và không giành vinh quang. Ta sẽ sống và chết tại nơi ta canh gác. Ta là lưỡi kiếm trong đêm. Ta là người canh giữ những bức tường. Ta là ngọn lửa xua tan băng giá, là ánh sáng gọi bình minh, là chiếc tù và đánh thức người đang say ngủ. Ta là lá chắn bảo vệ vương quốc loài người. Ta thề nguyện tính mạng và danh dự của ta cho hội Tuần Đêm, cho đêm nay và những đêm về sau!”*
(*Đây là lời thề của hội Tuần Đêm trong bộ tiểu thuyết sử thi nổi tiếng A Song of Ice and Fire, A Game of Thrones chính là tập đầu tiên trong bộ truyện này.)