Sourin có dáng người cao ráo, xưa nay nói chuyện cũng rất đúng mực, vậy mà giờ đây lại có vẻ ấp úng: “Cháu…”
Jang Young Soo ngẩng đầu lên, trong khẩu khí tăng thêm phòng bị: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc ông ta nheo mắt hòng tìm manh mối trên mặt đối phương để suy đoán quan hệ chân thực của hai người, thì lại ngạc nhiên phát hiện Sourin xấu hổ đỏ bừng hai má.
Vén tóc ra sau tai để che đi sự lúng túng, cô gái cắn răng như thể hạ quyết tâm nào đó, dứt khoát nói: “Cháu ngủ với anh ta rồi.”
Bầu không khí vô cùng căng thẳng trong văn phòng nhất thời trở nên lạ lùng – xã hội Triều Tiên quen với mộc mạc chất phác, dù cuộc sống riêng của ai không bị kiểm soát thì cũng rất ít khi thừa nhận công khai – huống hồ là thẳng thắn với một trưởng bối khác phái.
Lời tra hỏi đã chuẩn bị mắc lại ở cổ họng, liên tục ho khan mấy tiếng mới tiêu tan. Jang Young Soo nhớ lại cuộc gọi điện tối qua thì không khỏi nhíu mày, kinh hãi nói: “Cái ‘khống chế được tình hình’ mà cháu nói chính là chỉ cái này?!”
Sourin nhếch môi, tỏ vẻ vô tội: “Giữa bọn cháu vốn chẳng có gì cả, chỉ là từ Nhật Bản đến Hàn Quốc, dọc đường đi ở bên nhau lâu, khó tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài mong muốn. Sau đó anh ta bị Cơ quan Tình báo Quốc gia bắt đi, nhốt ở căn cứ quân đội Hoa Kỳ, cháu tưởng sẽ không gặp lại nhau nữa nên mới không nhắc đến. Nửa năm trước, chú bảo cháu đi đón Jo Sung Woo về để tham gia trại huấn luyện, nên ngày làm lễ trao huân chương…”
“Hoang đường!”
Jang Young Soo vỗ bàn, muốn tìm ra sơ hở từ lời trần thuật của đối phương nhưng lại không phát hiện được gì, tức giận đến mức run lên.
Ông ta nhớ lại quá trình mình lôi kéo Lee Jung Ho, cũng biết đối phương không dễ thỏa hiệp, chỉ là không ngờ lại ngã nhanh đến thế, lúc này thật đúng là “tiền mất tật mang”.
Tuy vậy thì cục trưởng Cục Điều tra cũng có kinh nghiệm lão luyện, biết thế cục hiện tại đang bất lợi, không thể tự chặt đứt tay chân thêm được.
Hít sâu mấy hơi, Jang Young Soo mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, lúc này ông ta mới hỏi: “Cuộc điều tra nhằm vào Nhật kiều là do hắn giở trò?!”
Việc đã đến nước này, Sourin cũng đại khái đoán được là ai tiết lộ phong thanh, vô cùng bình tĩnh trả lời: “Theo như cháu biết, Bộ Tư lệnh Bảo vệ chỉ có ý định tiến hành điều tra thông thường, không ngờ lại bị người cố ý lợi dụng, nên lúc này mới liên lụy đến kế hoạch giải thoát Nhật kiều.”
“Bọn chúng nắm giữ được bao nhiêu tình hình rồi?”
“Việc xây dựng bảo vệ một chiều đã thành công, thành viên tổ chức bị bắt không thể tiết lộ thông tin chính xác được, thầy Shibata cũng không khai ra tất cả, Bộ Tư lệnh Bảo vệ không chứng minh được gì.”
Jang Young Soo im lặng một hồi rồi cẩn thận dò xét: “… Cháu có ý gì?”
Ngẩng đầu ưỡn ngực, Sourin đứng nghiêm theo tiêu chuẩn quân đội: “Tùy ý cục trưởng sai khiến!”
Nhìn vào đôi mắt thân thuộc kia, Jang Young Soo chợt nhớ đến chiến hữu cũ của mình, còn cả vụ cướp máy bay bốn mươi năm trước nữa. Dường như từ khoảnh khắc leo lên chuyến bay đấy trở đi, ông ta mới ý thức được mình khác những người khác.
Những người khác vì tín ngưỡng hoặc kích động nên mới mù quáng gia nhập Quân Cách mạng, thực hiện các hành vi cực đoan khác nhau để tỏ rõ lập trường của mình. Chỉ có ông ta, tuy tuổi nhỏ nhất, nhưng lại hiểu rõ nhất tính chất và mục đích cuối cùng của hành động đó.
Thân là đời sau của di dân Triều Tiên, trong xã hội Nhật Bản với chế độ cứng nhắc và hệ thống phân cấp, Jang Young Soo mãi mãi không cách nào bước vào dòng chính được.
Cạnh tranh tàn khốc đã bức bách những đoàn thể phái yếu đưa ra lựa chọn: hoặc là theo dòng thủy triều, sống những ngày mong ngóng lợi ích; hoặc là dốc toàn sức, tạo ra biến số to lớn để chống lại số mệnh.
Và sự thật đã chứng minh, lựa chọn của ông ta không hề sai.
Sau khi đến Bình Nhưỡng, Jang Young Soo vào học tại trường Đại học Công nghiệp Kim Nhật Thành, dựa vào ưu thế ngôn ngữ mà đạt được thành tích ưu tú, lại vì “truyền kỳ” mà bản thân trải qua nên trở thành ngôi sao sáng trong trường.
Trong số những người theo đuổi, Kim Seong Hee có xuất thân hiển hách nhất, tính cách cũng kỳ quái nhất, luôn kích thích lòng chinh phục mãnh liệt của đàn ông.
Chịu đựng sỉ nhục, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nỗ lực miệt mài, cuộc sống hôn nhân nhiều năm chẳng mang lại chút hạnh phúc nào, trái lại đã cho ông ta quyền thế vẫn luôn thèm khát – giữa cân bằng được mất, Jang Young Soo cho rằng mình vẫn thắng.
Mà nay số mạng lại lần nữa đến ngã tư, ông ta không có lý do gì để giơ tay đầu hàng cả.
“Tốt lắm, ta tin cháu sẽ không làm ta thất vọng.”
Gật đầu, Jang Young Soo cúi người nhấn nút đường dây nội bộ, tự mình đưa ra chỉ thị: “Thông báo đến sân bay, bắt đầu đổ xăng.”
Chỉ chốc lát sau, thư ký tay cầm cặp da đi đến, vừa thay xong bộ quần áo giữ ấm vừa dày vừa nặng, lần nữa đi vào văn phòng, cung kính báo cáo: “Cục trưởng, đã có thể lên đường.”
Jang Young Soo vuốt vạt áo, quay đầu lại nói với Sourin: “Chúng ta đi thôi.”
Xe của Bộ Tư lệnh Bảo vệ vẫn đậu ngoài cửa, tài xế đứng trong sân cỏ hút thuốc, không để ý đến động tĩnh trong biệt thự. Ba người rẽ qua vào vườn hoa ở sân sau, lại thấy một chiếc xe con màu đen đang đậu bên cạnh đường mòn.
Thư ký ném hành lý ra sau cốp rồi lại mở cửa xe cho Jang Young Soo và Sourin, cuối cùng mới ngồi vào ghế lái.
Trong vườn hoa không có đường xe chạy, xung quanh trồng đầy hoa cỏ cây cối, con đường mòn nằm lẫn trong đó quanh co khúc khuỷu. Sau mấy cơn xóc nảy, thư ký đạp lút cần ga, trực tiếp cán qua hàng rào lao ra đường xe chạy, nhanh chóng bỏ lại dinh thự tướng quân ở phía sau.
Nắm chặt tay vịn trên xe, lòng bàn tay Sourin đổ đầy mồ hôi, cơ thể căng thẳng như cung kéo căng.
Theo bánh xe quay tít, đầu óc cô cũng vận hành hết tốc lực, kết hợp với
tình hình trước mặt để đưa ra phán đoán: cách hội nghị của Quân ủy còn chưa đến ba tiếng, Jang Young Soo lại không tính gặp mặt lãnh đạo tối cao; chuyện xe đã được sắp xếp trước, không cắt cử tài xế mà trái lại do thư ký đảm nhiệm; vừa ra khỏi thành phố Bình Nhưỡng, bọn họ chạy thẳng lên Bắc, chạy và đường cao tốc ở sân bay mới sửa…
Một loạt dấu hiệu cho thấy, đây là hành động quyết định chạy trốn tạm thời.
Tim đập nhanh như trống bỏi, mấy lần Sourin toan mở miệng lại thôi, lại bị bầu không khí căng thẳng trong xe làm ảnh hưởng, không cách nào chắc chắn được ý đồ thật của Jang Young Soo.
Theo lý mà nói, cái chết bất ngờ của Kim Seong Hee vừa hay cho ông ta cơ hội cắn ngược lại, dù không thể quật ngã kẻ thù chính trị thì chí ít cũng có thể cho lãnh đạo tối cao thấy được lòng trung thành của mình, thuận thế chiếm lĩnh chiếc ghế cao.
Dù chuyện vợ bị giam lỏng bị phơi bày, thì thân là cục trưởng Cục Điều tra và là người phụ trách công việc ngoại giao, Jang Young Soo vẫn hoàn toàn không cần phải vất nhà bỏ nghiệp, đi lên con đường lưu vong.
Trừ khi… “thế lực quân đội” ủng hộ điều tra chính là người lãnh đạo tối cao!
Sourin bị suy nghĩ bất chợt này dọa sợ, song mạch suy nghĩ lại trở nên vô cùng rõ ràng: hành động nhằm vào Nhật kiều thuận lợi như thế, bắt Kim Seong Hee không chút ngăn trản, ngay cả Jang Young Soo cũng không tin tưởng vào bản thân – có thể xác định, nội đấu lâu dài trong Đảng Lao động đã có kết quả.
Lee Jung Ho không biết điều này, trưởng phòng Jo mật báo cũng không biết, nhưng Jang Young Soo không thể không biết.
Người lãnh đạo tối cao hỉ nộ vô thường, giỏi dùng thuật đế vương để cân bằng lợi ích phe phái. Dù lúc nắm quyền tuổi còn nhỏ, cũng không có căn cơ vững chắc trong Triều Tiên, nhưng ông chỉ mất năm năm để tạo dựng uy tín, trở thành một “vĩ nhân từ trên trời hạ xuống” đời mới.
Kim Seong Hee và huyết mạch tương đồng đã từng kìm cặp các phe vô cùng hiệu quả, cuối cùng lại bị Jang Young Soo cướp lấy.
Quan hệ dượng cháu này, đối với người lãnh đạo đã đứng vững mà nói, sợ là “có cũng được không có cũng được”.
Cũng vì nguyên nhân đấy nên Jang Young Soo mới có thể liên lạc với Nhật kiều, bí mật kết đồng minh với Nga và trung Quốc, mưu toan thông qua khống chế Kim Seong Hee để đạt được mục đích soán Đảng đoạt quyền.
Tiếc là người tính không bằng trời tính – Kim Seong Hee đã chết, không chỉ ép Jang Young Soo vào đường cùng mà còn khiến người lãnh đạo tối cao mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng.
Sourin ý thức được rằng, mọi kế hoạch sắp xếp mà cô và Lee Jung Ho đã thảo luận, chung quy đều chỉ đối phó được tạm thời chứ không địch lại được chiều hướng phát triển của đấu đá quyền lực.
Jang Young Soo của hôm nay, không chỉ không thể trao trả tự do cho đời sau của người Nhật gốc Hàn, mà ngay đến an toàn bản thân cũng chưa chắc giữ được.
Chính phủ Triều Tiên có lập trường cương quyết, xưa nay không hề lưu tình với phản loạn – dù là đại diện Tổ chức Giải phóng Palestine thì vẫn sẽ bị “gột rửa” nếu ở lại Bình Nhưỡng.
Sourin tin rằng, số mệnh của cô thật ra cũng là leo lên cùng một chiếc xe, bị trói buộc lợi-hại với Jang Young Soo, cùng chung vui buồn.
Trong suy nghĩ rối ren, bọn họ đã thuận lợi đến sân bay ngoại ô Bình Nhưỡng.
Là sân bay quốc tế duy nhất tại Triều Tiên, tổng cộng ở đây có hai chiếc máy bay, một cho quân dụng một cho dân dụng. Lúc này, một chiếc máy bay chở khách nhỏ đang tiếp nhiên liệu trên đường băng quân sự gần phòng chờ.
Chiếc Mercedes-Benz mang biển số đặc biệt đã lao qua trạm giác, lái thẳng vào bãi đậu máy bay trống trơn.
Đối với người Triều Tiên mà nói, ngồi máy bay là một sự hưởng thụ vô cùng xa xỉ, song đối với ủy viên Trung ương Đảng Lao động, máy bay lại là một trong những đãi ngộ cơ bản.
Xe Mercedes tăng tốc trên đường băng, vượt qua mấy chiếc xe đổ dầu, cuối cùng cũng dừng lại cạnh cửa lên máy bay.
Ở hàng ghế sau, Jang Young Soo vẫn ung dung ngồi vững, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không phát hiện được đầu ngón tay đang run dữ đội.
Sourin và thư ký cùng xuống xe, lễ phép bắt tay với người phụ trách sân bay.
Không chuyện trò dông dài, thư ký trực tiếp ra lệnh: “Thủ trưởng có chuyện khẩn cấp, chúng tôi sẽ sắp xếp chuyên gia lái máy bay, ông bảo thành viên phi hành đoàn xuống đi.”
Đối mặt với yêu cầu vi phạm quy định quá rõ ràng, tuy đối phương không dám nghi ngờ nhưng lại chần chừ: “Vẫn chưa đổ đầy dầu, hay là để thợ máy kiểm tra lại?”
Thư ký sốt ruột khoát tay: “Không cần, mau lái xe đi đi.”
Chẳng mấy chốc, dụng cụ đổ dầu trên thân máy bay đã bị dỡ xuống, thành viên phi hành đoàn trong khoang máy bay cũng lục tục đi ra, đường băng trước mắt đã được dọn dẹp sạch sẽ, máy bay chỉnh trang có thể cất cánh bất cứ lúc nào.
Rốt cuộc Jang Young Soo cũng bước xuống xe, dẫn thư ký và Sourin đi lên cầu thang.
Cho tới khi cửa khoang đống lại, ông ta mới nhét bản đồ lộ trình mới tinh vào tay cô: “Nghiên cứu đi, sau khi cất cánh sẽ cho cháu biết tọa độ mục tiêu.”