Gió biển Bắc Thái Bình Dương ập đến, những tinh thể băng đập vào cửa kính gây nên tiếng động khiến kẻ khác sợ hãi.
Mà trong đại sảnh vẫn đèn đuốc sáng choang.
Gạch lát sàn bị nạy lên, cửa gỗ, bàn ghế, vạc giường chất thành núi, mọi thứ đồ đạc có thể di động đều bị đẩy ra ngoài đại sảnh. Đá tảng, đất bùn, tà vẹt dưới đường ray cũng được sử dụng hết ráo, trên con đường thông ra bờ biển đã mọc kín những “căn cứ” lớn nhỏ, trong mỗi chỗ đều sắp xếp người trực, cảnh giác chiến đấu bất cứ lúc nào.
Cả sòng bạc đã hư tổn nặng nề, giống như một đống lộn xộn sau cơn bão quét qua, kiều dân dùng đủ mọi thứ trong tay dựng nơi này thành một pháo đài kiên cố.
Việc đã đến nước này, xúi giục và cám dỗ của Jang Young Soo chỉ là thứ yếu, cảm xúc kìm nén đã lâu, những cuộc phản công sau tuyệt vọng, dũng khí tìm đường sống trong chỗ chết hội tụ lại, khiến dã thú tuân theo bản năng lần nữa hóa thành người có theo đuổi hy vọng.
Bọn họ chia sẻ sức mạnh này từ trong ra ngoài, giúp đỡ lẫn nhau, củng cố cộng sự và đồng thời cũng cùng nhau nói chuyện, mong ngóng cơ hội được tồn tại.
“Sau khi nhậm chức lãnh đạo tối cao vẫn tiếp tục càn quấy, người Nga đã sớm không ưa với việc làm của ông ta, nhất định sẽ xuất binh.” Một khi đã không sợ chết, thì dù nói ra lời trong lòng cũng chẳng phải điều nghịch đạo gì.
Có người âm thầm gật đầu, lại có người suy đoán: “Bị hãm hại không chỉ có mỗi Nhật kiều, những dân tộc khác cũng sẽ huy động.”
“Cả người Trung Hoa nữa, sòng bạc này là sản nghiệp của công ty Hồng Kông, xảy ra chuyện lớn thế này, bọn họ không thể không gây rắc rối cho Đảng Lao động!”
Chủ nghĩa lạc quan mù quáng bắt đầu lan tràn: “Đúng thế, đến lúc đó cảng Đan Đông mà đóng kín, người Triều Tiên chỉ có thể quỳ xuống xin tha!”
Đề tài nguy hiểm ngập tràn cảm xúc mạnh mẽ, mọi người dùng suy đoán để chèo chống lẫn nhau, khích lệ nhau trong đêm đông gió rét. Dù biết rõ con đường đằng trước ẩn chứa nguy hiểm trùng trùng, song vẫn không muốn từ bỏ hy vọng – đây chính là nguyên nhân loài người sinh ra với tư thái hùng vĩ.
Kẻ yếu khởi nghĩa vũ trang, lần đầu tiên phản kháng đã phát ra đồng tình kiên quyết, ham muốn được dùng máu thịt để đánh đổi một quốc gia hoặc một thời đại khác: cuối cùng chính sách chuyên chế sẽ bị lật đổ, áp bức bị đánh nhào, không có gì mãnh liệt hơn nguyện vọng theo đuổi hạnh phúc và khát vọng sinh tồn, dù là chết hay sợ hãi trước cái chết.
Với người theo chủ nghĩa vô chính phủ như Sourin, thì tín ngưỡng chính là hình thái xã hội trong học thuyết Đác-uyn*, biết rõ bất cứ cải cách hay chiến tranh, rồi cuối cùng là kết quả của chọn lọc tự nhiên.
(*Học thuyết Đác-uyn-xã-hội là lý thuyết cho rằng xã hội loài người tiến hoá thông qua quá trình đấu tranh sinh tồn, trong đó chủng tộc nào thông minh hơn, khoẻ mạnh hơn, thích nghi với môi trường tốt hơn sẽ là chủng tộc có quyền tồn tại; chủng tộc nào dốt nát, ốm yếu, kém thích nghi với môi trường sẽ bị đào thải.)Nhưng mỗi khi thấy nhận loại phản kháng tự cho là đúng, cô vẫn bị tinh thần cố chấp của bọn họ lay động, thậm chí còn cam tâm tình nguyện trở thành một phần trong đó.
Có lẽ mẹ cô cũng vậy, nên mới mãi không thoát ra khỏi bản tính ngây thơ và lý thưởng.
Một mình ngồi trên chỗ ngoặt cầu thang, quan sát mọi chuyện xảy ra trong đại sảnh, Sourin siết chặt thứ đồ trong tay hòng bơm thêm sức mạnh vào cơ thể. Đấy là một khẩu súng trường chống khí tài, sử dụng đạn xuyên giáp được chế tạo đặc biệt, tầm bắn xa đến 4000 mét, thậm chí có thể đối chiến với xe tăng, được xưng là vua của vũ khí cá nhân.
Dựa theo phỏng đoán của Jang Young Soo, chậm nhất là sau khi trời sáng, Quân đội Nhân dân sẽ hành động.
Lúc này ông ta đang trấn giữ trong phòng giám sát, thông qua truy cập video không gián đoạn, kêu gọi toàn thế giới chú ý đến vấn đề của Nhật kiều.
Trước ống kính, người thư ký cố kìm nén phản ứng sinh lý, tổ chức nhân viên dọn thi thể thành đống để trưng bày, ngụy tạo hình ảnh máu tanh bình dân gặp thảm sát.
Hashtag về vấn đề này đã nhanh chóng leo top trên Facebook và Twitter, con số người xem trực tiếp trên Youtube đang ngày một tăng nhanh, vô số người thông qua đường link dark web để truy cập vào thiết bị đầu cuối của máy chủ… Trong tình hình quốc tế gió nổi mây vần, không có gì thú vị hơn là xem một cuộc cách mạng cả.
Cuối chân trời đã dâng lên màu trắng bạc, xung quanh thung lũng vẫn không có động tĩnh gì lớn, mọi người chỉ có thể lẳng lặng đợi cơn bão đến.
Bốn giờ sáng, trên con đường bên ngoài sòng bạc truyền đến một loạt âm thanh khó hiểu, đồng thời xuất hiện những bóng mờ đông nghịt.
Trái tim của mọi người đều nhảy lên đến cuống họng.
Tốc độ của thứ đó vô cùng chậm chạp, lại giữ trật tự tiến thẳng về trước, đi đôi với chấn động nhẹ. Thoạt nhìn trông giống đoàn xe quân đội, nhưng vì kích thước quá khổng lồ nên không nhìn thấy rõ đường ranh. Bản lề, động cơ cùng tiếng mặt đường rung lên mơ hồ truyền đến, dần dần, những bóng mờ kia trở nên vô cùng rõ ràng.
Quả nhiên là một đoàn xe bọc thép, từ xa xa rẽ vào con đường chính, chạy thẳng đến sòng bạc trong núi.
Áo giáp Liên Xô, xe chiến đấu bộ binh bánh xích, pháo tự hành… Mấy trăm chiếc xe bọc thép chở đầy người và vật chất nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ bãi đất trống ngoài núi, trải dài không thấy được điểm cuối.
Dưới sắc trời tờ mờ, những bộ giáp ngụy trang dày nặng phản chiếu tia sáng mờ ảo như những lưỡi đao sắc bén tuốt khỏi vỏ, im lặng chờ đợi trận huyết tế.
Xe tăng Pokpung-ho nằm cuối hết – xe tăng chiến đấu chủ lực mới này có cấu hình thấp, ụ súng và phần xe phía trước đều được bọc thép, được sửa đổi từ T-62 của Liên Xô và 85 của Trung Quốc, là xe tăng đời thứ ba duy nhất của lục quân Triều Tiên, chỉ có sư đoàn Tăng thiết giáp 105 tinh nhuệ nhất mới được trang bị.
Tiền thân của sư đoàn 105 là “Cận vệ Ryu Kyong Su Seoul”, do Kim Nhật Thành đích thân sáng lập, rồi dần dần phát triển thành
nắm đấm bộ đội của Quân đội Nhân dân.
Là một trong những biểu tượng quan trọng của chính sách “quân đội trước nhất”, nguyên đán hằng năm người lãnh đạo tối cao sẽ thị sát sư đoàn 105, cũng tự mình lái xe tăng, thể hiện vũ khí hào hùng của mình.
Dòng thác sắt thép tự động nhường lối, một chiếc xe tăng Pokpung-ho mang số thứ tự 001 tiến thẳng lên trước.
Mọi người chui cả ra khỏi pháo đài, tay cầm ống nói, kích động lớn tiếng hò hét.
Trong thung lũng vô cùng trống rỗng, loa phóng thanh tạm thời của lính truyền tin có tác dụng hạn chế, khiến giọng anh ta trở nên không thật. Thế nhưng cơ thể to béo, động tác vẫy tay kịch liệt, giọng nói khẳng khái hùng dũng cũng khiến người ta tin chắc: người đầu đội mũ lính xe tăng, dáng vẻ mập mạp mặc áo ô liu xanh trước mắt chính là người lãnh đạo tối cao của Triều Tiên.
Sourin nghĩ ngay đến một thành ngữ trong tiếng Trung: Ngự giá thân chinh.
Bất kể là thân phận nhạy cảm của Jang Young Soo hay là ảnh hưởng xấu của Nhật kiều bạo loạn, thì chính quyền vừa ổn định nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Cho nên, dù giết gà cũng phải dùng dao mổ bò.
Đối mặt với kẻ địch không thể phản kháng, toàn hội trường rơi vào im lặng tuyệt đối, một nỗi sợ hãi kinh hoàng lan tỏa trong không khí, giống như một cơn ác mộng thoát khỏi bóng tối.
“Đặt vũ khí xuống!” Người lãnh đạo tối cao khàn giọng ra lệnh, “Các người không có khả năng được cứu sống! Kẻ phạm tội phải đền mạng!”
Để đáp lại, Jang Young Soo hạ lệnh bắn chết con tin.
Âm thanh súng máy bắn phát một vô cùng ngắn ngủi, nhưng lại rất rõ ràng trong thung lũng. “Tấm khiên thịt người” ở phía trước ngã xuống, huyết dịch mơ hồ chất não bầy nhầy, trực tiếp ngã vào đống bùn bên ngoài bậc thang.
Kiều dân vốn đã dao động, vừa thấy tình cảnh này thì biết bản thân không còn đường lùi, vội vã nắm chặt vũ khí cuối cùng trong tay.
Bài phát biểu của người lãnh đạo tối cao bị cắt ngang, không kiềm chế được cơn tức giận, ông dứt khoát ném phắt loa đi. Ông mặc kệ sự cản trở của tướng cấp dưới, ra lệnh xe tăng tiến quân thẳng vào, thề phải bắn phát pháo đầu tiên để hạ kẻ gian dẹp loạn.
Để đảm bảo an toàn, các cỗ xe khác đồng thời tiến lên, bao quanh trái phải trước sau tạo thành thế phòng thủ hiệu quả.
Xe tăng Pokpung-ho dẫn đầu như một con quái thú mất sạch lý trí, hận không thể ăn sống nuốt tươi kẻ địch. Sau khi lao ra khỏi mấy trận doanh, nó vẫn không dừng lại mà tiến mạnh đến ngay trước cửa sòng bạc, điều chỉnh khoảng cách trục, đổi họng đại bác, chỉ đợi lắp đạn dược vào.
Một tiếng súng phá không vang lên, lần nữa bắn vỡ không khí căng thẳng trong núi, rồi sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba…
Mới đầu mọi người không biết đạn bắn từ đâu ra, chỉ cảm thấy tiếng nổ quá nặng nề, nghe không giống súng trường bắn tỉa.
Rấ nhanh, mấy chiếc xe chiến đấu đằng sau xe tăng Pokpung-ho rối rít bốc cháy, thế lửa nhanh chóng lan ra, bình xăng nổ tung liên tục, một bức tường lửa đã chặn lại người lãnh đạo tối cao cùng đoàn vệ binh tinh nhuệ của ông.
Chúng kiều dân vốn đã tuyệt vọng, thấy tình cảnh ấy thì lại nhốn nháo sực tỉnh, dùng cả tay chân lao ra khỏi đại sảnh phòng khách, nương theo thế lửa dâng cao nhân cơ hội leo lên xe tăng Pokpung-ho.
Người lãnh đạo tối cao hoàn toàn không lường được sự việc, vòng eo béo ú kẹt trong pháo tháp, trên dưới đều không ra được.
Kiều dân dũng cảm xông đến, bất chấp ngọn lửa cháy mạnh gần trong gang tấc, kéo cơ thể như dòi bọ kia xuống đất, níu lấy cổ áo, chĩa súng vào sau đầu ông, ép ông phải vào đại sảnh.
Mặt trời dần dâng lên, ánh sáng nhàn nhạt chiếu cả thung lũng, cuộc tỷ thí vốn đã định thắng bại lại lần nữa biến thành cục diện khó lường.
Nòng súng trường chống khí tài vẫn còn nóng, Sourin không kịp đợi để nói nguội đi, vội vã băng qua lan can nhảy xuống bậc thang, hai ba bước quay lại phòng giám sát trong đại sảnh.
Kiều dân đã bao vây ba vòng trong ba vòng ngoài, rối rít thò đầu muốn chính mắt “diện kiến” người lãnh đạo tối cao, nhưng chỉ thấy cánh cửa khóa chặt.
Thư ký của Jang Young Soo chặn ngoài cửa, không cho phép một ai vào trong.
Ngay đến mấy kiều dân nhảy vào biển lửa lúc nãy, kéo người lãnh đạo tối cao về cũng chỉ có thể bị vùi lấp giữa đám đông, liên tục thuật lại điều mình nghe thấy.
Sourin khó nhọc chen đến cạnh cửa, lại thấy thư ký không hề châm chước.
Cô lập tức tháo súng trường trên vai xuống, mau chóng thay băng đạn, thuần thục đẩy chốt lên nòng rồi mới giương mắt nhìn đối phương.
Uy hiếp trong động tác quá rõ ràng, suýt nữa đã có thể lung lay bản năng phục tùng mệnh lệnh của thư ký. Nhưng anh ta biết chuyện gì đang xảy ra trong phòng giám sát, cũng biết chức trách của mình là gì, nên không dám tùy tiện nhượng bộ.
Thư ký vừa há miệng, còn chưa kịp nói gì thì đã bị họng súng vẫn còn nóng gác lên cằm: “Dù giết anh, tôi cũng phải xông vào – cần gì phải tốn một cái mạng?”