#tien161099
Chỉ còn một ngày nữa là Chu Khiêm phải tiến vào phó bản tiếp theo.
Buổi tối, Chu Khiêm và Tề Lưu Hành ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống.
Chu Khiêm mở ra bảo rương đã nhận được trong phó bản trước.
【Người chơi nhận được đạo cụ: Bàn chải bilingbiling.】
【Chức năng: Hệ thống biết được người chơi rất thích sạch sẽ, vì thế đã tặng cho bạn một cái bàn chải, dùng để lau chùi vũ khí của mình, sau khi lau xong vũ khí sẽ trở nên sáng bóng! Máu? Bùn đất? Mồ hôi? Tro bụi? Tất cả đều biến mất!】
【Cấp bậc: Cấp D.】
Chu Khiêm: "......"
Sau đó Chu Khiêm làm theo hệ thống bắt đầu lựa chọn các kỹ năng khi điều khiển đội.
【Người chơi Chu Khiêm nhận được kỹ năng thông thường 1: Bạch cốt mông yểm¹.】
【Chức năng: Điều khiển đội, làm đối thủ lâm vào giấc mơ trong phạm vi nhất định, giảm xuống 10% tốc độ và tấn công; 30% khả năng bị phản phệ, dẫn đến tình huống tự bản thân mình lâm vào mê mang.
Mời người chơi sử dụng cẩn thận.】
【Người chơi Chu Khiêm nhận được đạo cụ 1: Cốt sát².】
【Chức năng: Người chơi có thể kích hoạt tuyệt chiêu này khi giá trị sinh mệnh còn lại 10%, thu hút những người chết gần đó tấn công về phía đối thủ, oán khí càng mạnh, sức tấn công càng cao; mất 1200 điểm kỹ năng.】
Chu Khiêm không lên tiếng, Tề Lưu Hành liếc mắt nhìn cậu một cái sau đó cau mày: "Cái gì? Chỉ có thể kích hoạt được khi sắp hết máu? Còn phải kèm thêm điều kiện là gần đó phải có người chết nữa.
Nếu gần đó không có ai chết thì cho dù lượng máu sắp hết cũng không thể kích hoạt được! Từ từ?? Để sử dụng được kỹ năng này phải mất thêm 50% điểm kỹ năng??? Tuyệt chiêu này của anh đúng là rất biết cách để đào hố nha!"
Chu Khiêm: "Kiếm thần tương lai, bình tĩnh nào.
Đừng có OOC³."
Tề Lưu Hành: "......"
Chu Khiêm lấy ra kỹ năng Bạch cốt mông yểm cầm trên tay quơ quơ vài cái, sau đó cất vào, nói: "Kỹ năng không nằm ở việc trông nó tốt hay xấu, mà là nằm ở cách sử dụng.
Tôi thấy nó cũng được."
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Chu Khiêm quyết định tiến vào phó bản 《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng.》
Sau khi được hệ thống nhắc nhở, cậu hiện tại đã có thể liên lạc qua video với con bạc của mình.
Nhìn chằm chằm hai chữ "Vu Hiền" trên giao diện trong chốc lát, Chu Khiêm lựa chọn kết nối video.
Ngay sau đó cậu nhìn thấy được hai người xuất hiện trên màn hình, là Vu Hiền và Chúc Cường.
"Xin chào."
Chu Khiêm rất tự nhiên lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của kẻ ngốc, cả người trắng bệ lại ngây ngốc.
Vu Hiền bị mê hoặc trong giây lát, cho đến khi nhớ lại các thao tác của Chu Khiêm trong phó bản, lúc này mới nhanh chóng thanh giọng, nói: "Ha ha, anh Khiêm! Xin chào! Không nghĩ đến lại có cơ hội được nói chuyện với anh!"
Phản ứng của Vu Hiền lúc này giống như fans được tận mắt nhìn thấy idol của mình, nên ăn nói có hơi lộn xộn.
Chờ hắn bình tĩnh lại, mới bắt đầu tự giới thiệu với Chu Khiêm: "Anh Khiêm, đây là anh em của tôi, Chúc Cường.
Hai chúng tôi đã cùng nhau theo dõi anh trong phó bản trước.
Anh thật sự là rất lợi hại."
Cứ như thế, Chu Khiêm bắt đầu chào hỏi với Chúc Cường.
Hắn không chủ động giống như là Vu Hiền, Chúc Cường nhìn có vẻ ít nói và trầm mặc hơn.
Chúc Cường không nói thêm gì nữa, Vu Hiền nói: "Hai chúng tôi cùng quan sát anh trong phó bản, anh Cường thật sự là giỏi hơn tôi.
Có nhiều lúc anh ấy còn nhìn ra chiến lược của anh.
Tôi thì không giỏi như thế, ha ha, tôi là một người chơi quá cùi bắp."
"Ha?" Chu Khiêm rất tò mò mà nhìn về phía Chúc Cường, "Vậy anh Cường của chúng ta cũng là dân cờ bạc hả? Anh Cường có nhìn trúng ai chưa?"
Chúc Cường còn chưa lên tiếng, Vu Hiền bên cạnh đã cười "Ha ha", vẫy vẫy tay: "Có.
Nhưng hiện tại chúng tôi vẫn chưa nói được đó là ai."
"Đúng không." Như là đang suy nghĩ Vu Hiền liếc mắt nhìn sang Chúc Cường, Chu Khiêm không phản ứng lại.
Vu Hiền chỉ nói: "Dù sao hai chúng tôi cũng sẽ cố hết sức để giúp anh! Chúng ta cùng nhau giành chiến thắng!"
Cúp video, Chu Khiêm cũng không quan tâm mấy lời Vu Hiền nói lắm.
Nói trắng ra là, cái gì là "Chúng ta cùng nhau thắng?" Thật ra bọn họ cũng chỉ liên quan đến vài lợi ích.
Con người đều vì lợi ích của mình, có thể vì một chút lợi ích đó mà phản bội người bên cạnh mình bất cứ lúc nào.
Điểm này, Chu Khiêm hiểu hơn bất kỳ ai.
Nói chuyện xong, Chu Khiêm nhìn về phía giao diện, nhấn vào nút "Sẵn sàng", chính thức bước vào phó bản.
Trong phòng tổng thống khách sạn 5 sao.wattpadtien161099
Vu Hiền nhìn về phía Chúc Cường: "Này, anh Cường? Lúc nói chuyện với anh Khiêm, cậu nói trước tiên chúng ta đừng nói Lộ Manh Manh cũng tham gia vào cái phó bản này.
Tại sao lại làm thế? Muốn cho anh Khiêm một bất ngờ hả?"
Chúc Cường ngượng ngùng cười nói: "Thật ra thì tôi sợ anh Khiêm sẽ chướng mắt Lộ Manh Manh, cũng chướng mắt luôn tôi.
Tôi...!Tôi cảm thấy có hơi xấu hổ.
Cậu không cần để ý đến tôi, tôi bây giờ đối với Lộ Manh Manh như một người ba già lo cho con.
Tôi là con bạc của Lộ Manh Manh, cậu là con bạc của Chu Khiêm.
Nhưng năng lực của Lộ Manh Manh thua Chu Khiêm rất nhiều.
Trong lòng tôi có khoảng cách......"
"Hai ta làm anh em bao nhiêu năm rồi, ở đây mà khoảng cách cái giống gì? Thật là." Vu Hiền ngáp một cái, say sưa nói, "Đáng tiếc, buổi sáng lúc Lộ Manh Manh nói chuyện với con bạc, tôi nghe cậu nói là muốn chơi một trò chơi.
Nếu không tôi cũng đã lên tiếng chào hỏi cậu ta! Hai người chơi liều mạng thế à? Hai người chơi trò gì đấy?"
Chúc Cường nhanh chóng chuyển đề tài: "Cược như thế nào?"
Vu Hiền nói: "Thua......!Tôi thua 30 vạn, cậu cũng thua 10 vạn."
Chúc Cường vỗ vai cậu.
"Không có gì.
Chắc là bọn họ cũng sắp vào phó bản tiếp theo rồi.
Tôi đi mua đồ ăn đây."
"Được." Vu Hiền nằm trên giường, "Tôi thật sự không hiểu trò chơi này lắm......! Cậu có phát hiện ra không, lúc chúng ta theo dõi họ vượt qua phó bản, thời gian xung quanh như trôi chậm lại......"
Chúc Cường không tiếp lời của Vu Hiền, mà xoay người ra khỏi phòng.
Trong khoảnh khắc vừa xoay người đi nét mặt của Chúc Cường đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn.
Vu Hiền, tôi thật sự không thể thoát ra được nữa.
Xin lỗi, đừng trách tôi.
·
Nửa giờ sau.
【Người chơi Chu Khiêm đã tiến vào phó bản: 《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng.》】
【Độ khó của phó bản: Cấp 2; tỉ lệ qua cửa: 60%】
【Khả năng tìm được cốt truyện ẩn: 7%】
【Số người chơi: 6 người.】
Sau khi vào phó bản, Chu Khiêm thấy mình đang đứng trước một tòa nhà cao 7 tầng.
Cửa lớn tòa nhà vẫn đóng chặt, chắc là đợi người chơi đến đủ mới được mở ra.
Trước tòa nhà trồng rất nhiều cây xanh và hoa hồng, lá cây nhấp nhô theo gió, bồng bền bay xa, giữa trưa trời nắng gắt.
Lát sau có thêm hai người đến đây.
Là Cao Sơn và Vân Tưởng Dung.
Chu Khiêm để ý đến ba người bọn họ khi bước vào phó bản này, không chỉ có đầy đủ hành lí, mà trên người còn mặc một bộ đồ - áo trắng và quần yếm xanh.
Ba chữ Viện Dưỡng Lão trước cửa lớn, Chu Khiêm suy nghĩ, thân phận của bọn họ là hộ lý hả.
【Số người đã tiến vào phó bản 3/6】
【Còn 3 người khác đang chuẩn bị tiến vào phó bản】
......!
【Số người chơi đã tiến vào phó bản 4/6】
Hệ thống vừa vang lên tiếng thông báo, người chơi thứ tư đã xuất hiện.
Đó là một cô gái nhìn lớn hơn Vân Tưởng Dung, nhìn vê bề ngoài rất đúng với câu mỹ nhân lạnh lùng.
Chu Khiêm yên lặng đứng nhìn, Cô ta liếc nhìn từng người ở đây, sau đó gật nhẹ đầu, vẫn lạnh nhạt cho dù là đang chào hỏi.
Chu Khiêm thông qua hệ thống, biết được cô ta tên là Tư Đồ Tình, là một người chơi cấp C, giỏi nhất là tấn công từ xa, kỹ năng thậm chí còn là AOE.
《Thiên Đường Quả Táo》 quái vật khó đánh, bởi vì đã được thiết lập sẵn trong phó bản.
Nếu như trong mấy phó bản bình thường, cái danh kiếm thần của Tề Lưu Hành cũng không phải là hư danh.
Điểm mạnh của Tề Lưu Hành là đối kháng trực tiếp với nhau, nếu như đột ngột bị bao vây, thì hắn sẽ cảm thấy mệt mỏi và không xoay sở được.
Cô gái này còn biết cả AOE, thực sự rất đáng kinh ngạc.
Bởi vì AOE tấn công trong một phạm vi nhất định, những người ở trong phạm vi đó đều sẽ bị tấn công.
Tư Đồ Tình tiến vào phó bản không lâu, thì có thêm một người đàn ông khoảng 35 tuổi xuất hiện.
Nhìn thấy mọi người đang đứng, ông chủ động bước đến để chào hỏi.
Có vẻ là một người rất dễ sống chung.
【Họ tên: Hà Tiểu Vĩ 】
【Cấp bậc: Cấp D 】
【Kỹ năng: Tấn công từ xa, khôi phục giá trị sinh mạng.】
【Đánh giá của dân cờ bạc với hệ thống: Đang không ngừng cố gắng để nâng cao kỹ năng của mình, nhưng có câu nói mình giỏi cái này thì chưa chắc cái sau sẽ giỏi, cả hai kỹ năng đều tương đối yếu, kiến nghị trong tương lai chỉ nên tập trung vào một lĩnh vực.】
Đánh giá của những con bạc khá là tích cực.
Giống như Tề Lưu Hành như thế nào thì con bạc của hắn cũng gần như thế.
Nhưng mà con bạc của Hà Tiểu Vĩ đánh giá ông có hơi không tốt lắm.
Chu Khiêm mỉm cười với Hà Tiểu Vĩ, ngay lập tức liền nhận được thông báo của hệ thống.
【Số người chơi đã tiến vào phó bản 6/6】
【Tất cả các người chơi đều đã tiến vào phó bản.】
【Cốt truyện đang được tải, vui lòng đợi....】
Người chơi cuối cùng là một thanh niên rất gầy yếu, tuổi cũng cỡ như Cao Sơn và Vân Tưởng Dung, đều là độ tuổi sinh viên.
Khác với Tư Đồ Tình tính cách lạnh nhạt, Hà Tiểu Vĩ có vẻ là dễ gần hơn, chào hỏi với mọi người xong liền không nhiều lời nữa, chỉ yên lặng cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Nhíu mày trầm mặc.wattpadtien161099
Làn da cậu rất trắng, dáng người cũng gầy yếu nhìn như người không có sức sống -- ánh mặt trời phản chiếu lên gương mặt trắng bệch của cậu, nhìn thấy rõ những sợi lông tơ, cả gương mặt gần như là trong suốt.
【Họ tên: Lộ Manh Manh.】
【Cấp bậc: Cấp D.】
【Kỹ năng: Giỏi cận chiến, sát thủ, tốc độ cao.】
【Đánh giá của dân cờ bạc với hệ thống: Lần nào qua cửa cũng chỉ còn 1% máu.
Xin chú ý khắc phục.】
Cái đánh giá của con bạc này cũng tổn thương quá.
Nhưng mà.....!Một người gầy yếu như thế vậy mà là sát thủ?
Chu Khiêm lại liếc nhìn Lộ Manh Manh thêm một cái nữa, liền nhận được thông báo của hệ thống.
【Thân phận của 6 người chơi: Là hộ lý của viện dưỡng lão, phụ trách chăm sóc một ông lão tên là Khương Dư Thanh.】
【 Khương Dư Thanh năm nay đã gần 100 tuổi, dự tính sẽ mất trong ba ngày nữa.】
【Nhiệm vụ của người chơi: Trong vòng ba ngày giúp Khương Dư Thanh hoàn thành các điều ước của mình.】
【Nhiệm vụ đầu tiên đã mở ra: Khương Dư Thanh đang ở phòng 701, vui lòng trong 5 phút nữa có mặt tại phòng 701 để chăm sóc cho ông.】
【Chú ý: Tầng 2 và tầng 6 đang bảo trì.
Vui lòng không đi vào.】
【Để có thể thuận lợi qua cửa, người chơi cần chú ý tích cực tìm kiếm thông tin! Cố lên!】
Sau khi hệ thống thông báo xong, cửa lớn cũng đã mở ra.
Không phải là cửa tự động, mà là do NPC vào vai bảo vệ đến mở khóa và dẫn mọi người vào.
Vừa bước vào đại sảnh, trước quầy lễ tân cũng có một NPC, đó là một cô gái khoảng 30 tuổi, trên người mặc đồng phục chân mang giày cao gót.
Thấy nhóm hộ lý do người chơi giả danh bước vào, cô cũng giơ tay chào hỏi: "Mọi người là hộ lý mới đến hả? Ông Khương đang ở phòng 701, mọi người cứ trực tiếp đi đến đó."
Chu Khiêm nhạy bén phát hiện thông tin trong lời nói của cô lễ tân, lập tức hỏi: "Đúng vậy, chúng tôi là hộ lý mới đến, vậy người hộ lý lúc trước đâu?"
Y tá thở dài.
"Hộ lý chỉ còn lại hai người, hiện tại cũng đang ở trong phòng 701, không biết hai người đó còn có thể kéo dài được bao lâu."
"Sao lại như thế? Tính tình của ông Khương không tốt à?" Chu Khiêm hỏi.
"Đúng, chăm sóc ông ấy thật sự là không dễ, cho nên cần có rất nhiều hộ lý.
Ngoài ra, tính tình của ông Khương không được tốt, thường hay tức giận ném đồ!"
Y tá nói: "Chắc là những hộ lý kia đều không chịu nổi, nên đều đi rồi.
Nhưng mà cũng rất là kỳ lạ, mấy hộ lý kia đi mà không cần thanh toán tiền lương! Tất cả đều biến mất mà không ai biết.
Thật sự là rất là, thời buổi này mà còn có người không yêu tiền......"
Nghe cô y tá nói xong Chu Khiêm liền nhướng mày.
Vân Tưởng Dung và Cao Sơn cũng trao đổi ánh mắt với nhau.
- - Không lẽ, những hộ lý đó không phải là không chịu nổi tính tình của ông Khương, mà là đã chết rồi?
Chu Khiêm suy nghĩ một chút, sau đó liền hỏi y tá trước quầy lễ tân: "Hôm nay chỉ còn tầng 7 là còn hoạt động? Những tầng khác không còn hoạt động nữa? Là tại sao vậy?"
"A? Sao cậu lại biết được chuyện mấy tầng kia không hoạt động?"
Y tá lễ tân kinh ngạc liếc nhìn Chu Khiêm, lại nói, "Trong viện dưỡng lão hiện tại chỉ có một mình ông Khương.
Mấy lầu khác không có ai vào ở, nên đem đi bảo trì lại, cho nên bảo vệ liền phong tỏa mấy tầng lầu đó lại."
Ở đây chỉ còn lại một mình Khương Dư Thanh?
Từ y tá lễ tân, đến bảo vệ, lại có nhiều hộ lý như vậy, tất cả đều xoay quanh một người?
"A đúng rồi hai hộ lý kia gọi là lão Thiết và lão Dư.
Mọi người mau lên đó đi, mọi người phải chăm chỉ làm việc đó.
Có chuyện gì thì có thể đi hỏi hai người đó.
Tôi phụ trách chấm công cho mọi người!"
Giục mọi người nhanh chóng đi lên tầng 7, ý tá nhanh chống cúi đầu làm việc của mình.
Chu Khiêm trước khi bước vào thang máy, đã nghe y tá lẩm bẩm một câu.
"Aizz, nghe nói khi còn trẻ ông Khương là một người rất đẹp trai, đáng tiếc nây giờ đã già rồi......"
·
Có hai thang máy A và B, sáu người chơi đều chọn thang máy B, vài phút sau đã có mặt ở tầng 7.
Hành lang lầu 7 được làm từ gỗ, tường sơn màu vàng nhạt, trên tường có treo vài bức tranh, bầu không khí cả tầng lầu nhìn rất nhẹ nhàng ấm áp.
Nhiệm vụ đầu tiên trong khách sạn có giới hạn về thời gian, cho nên mọi người không chậm trễ nữa mà lập tức đi đến phòng 701.
Trước khi bọn họ bước vào phòng, từ bên trong đã có hai người hộ lý mặc đồ giống như là bọn họ, mở cửa bước từ bên trong ra.
Hai người đó chắc là hai hộ lý mà khi nãy y tá có nhắc đến, là lão Dư và lão Thiết.
Hai người lần lượt nói với sáu người chơi.wattpadtien161099
"Mỗi ngày vào buổi chiều ông Khương đều phải ăn 【Bánh Quế Hoa⁴】, nếu không ông ấy sẽ dễ tức giận! Hai chúng tôi sẽ gọi xe đi mua cho ông ấy, nhanh nhất là 1 giờ sau mới về đến đây được.
Trong khoảng thời gian này, chuyện của ông Khương liền nhờ mọi người."
"Tối qua ông Khương gặp ác mộng khi nằm mơ thấy lúc còn chiến tranh, tâm trạng đang không được tốt.
Mọi người phải chú ý một chút.
Chăm sóc người khác không phải là chuyện đơn giản, hôm nay là ngày đầu tiên mọi người đến đây, nên cứ từ từ mà thích ứng!"
Nói xong, hai người lập tức đi về phía thang máy B, nhấn nút xuống lầu.
Hai người vừa đi, liền nghe "Đinh" một tiếng, cửa của thang máy A mở ra.
Từ bên trong có ba người NPC đi ra.
Ba người đều mặc trên người bộ đồ có màu lam nhạt, trong tay cầm theo chổi và đồ hốt rác.
Chắc là lao công.
Ba người đều đi về phía phòng 701, sau đó nói: "Ông Khương thích sạch sẽ, chúng tôi đến dọn phòng cho ông ấy.
Dọn phòng cho ông ấy xong, chúng tôi sẽ đến phòng hộ lý để dọn phòng cho mọi người!"
Sau đó ba người lao công cùng với sáu người chơi giả làm hộ lý, đều đi về phía phòng 701.
Vừa bước vào phòng 701, Chu Khiêm liền bị bức ảnh treo trên tường thu hút.
- - Trên tường treo một bức ảnh trắng đen, rất to, chiếm hết 1/3 của bức tường.
Toàn bộ ảnh chụp có màu nâu vàng có màu như chiếc lá khô, không hề có hơi ẩm của nước.
Không biết bức ảnh này có bị làm mờ hay không, mà không thể nhìn rõ mặt của người trong đó.
Khi nhìn bức ảnh từ phía xa, nó giống như là chìm vào trong nước vậy.
Miễn cưỡng nhìn, Chu Khiêm phân biệt được trong tấm ảnh có bảy người.
Bảy người này đều mặc trang phục của quân nhân, quân phục trên người bọn họ đều rách nát, còn dính cả máu và bùn đất, giống như là vừa mới đánh giặc xong.
Chiều cao và hình dáng của bảy người đều không giống nhau, bởi vì tấm ảnh thật sự bị hư tổn quá nặng, nên không thể phân biệt được giới tính.
Nhưng khi chụp ảnh cả bảy người đều ôm vai của nhau, có thể nhìn qua quan hệ của họ rất rốt.
Trong bảy người này đều có hai điểm giống nhau.
Thứ nhất, gương mặt đều bị làm mờ, không thể nhìn rõ.
Thứ hai, trang phục người họ tuy rằng rách nát nhưng tất cả đều có ký hiệu là-- "7".
Lúc nãy hai hộ lý kia có nói, tối qua ông Khương nằm mơ thấy lại lúc còn chiến tranh.
Có thể nhìn ra ông từng là một quân nhân.
Ông có thể chính là một trong bảy người trong bức ảnh này, hơn nữa tất cả còn có liên quan đến số "7".
Chu Khiêm không nhịn được đi đến gần bức ảnh, vươn tay chạm vào.
Trong nháy mắt cảm nhận của cậu khi vươn tay chạm vào thật sự rất kỳ quái -- hình như bức ảnh có hơi ướt.
Sau khi nhìn kỹ, Chu Khiêm cũng đã nhìn ra cảnh trong ảnh là một ngày mưa.
Âu đôi mắt của mình, Chu Khiêm cảm nhận được hình như là mưa đang rơi.
Nước mưa như muốn từ trong bức ảnh tràn ra ngoài, chảy vào căn phòng này......!
Một luồng khí âm u lướt qua Chu Khiêm không nháy mắt, cậu mở to đôi mắt của mình ra, phảng phất như cậu có thể nhìn thấy được bảy bóng người từ trong bức ảnh, bảy gương mặt xa lạ đang nhìn cậu từ trên cao.
Sau lưng cậu lập tức ớn lạnh, theo bản năng Chu Khiêm rút tay mình lại, lui về phía sau một bước.
Quay mặt ra chỗ khác, không nhìn vào bức ảnh nữa, mọi thứ như trở lại bình thường.
Ngoại trừ bức ảnh kỳ quái này, cả căn phòng đều rất ấm áp.
Chu Khiêm tạm thời không quan tâ m đến bức tranh này nữa, mà nhìn trang trí xung quanh trong phòng.
Vách tường có màu xanh, vật dụng trong phòng đa số đều được làm từ gỗ.
Giữa phòng có một cái giường rất lớn, hai bên tủ đầu giường đều có đặt hai bình hoa cắm đầy hoa khô, một cái bình thì được làm bằng sứ, cái còn lại thì được làm bằng thủy tinh.
Trong phòng còn có giá sách, bên trên còn cất rất nhiều sách.
Trước giá sách là hai cái sofa nhỏ và bàn trà, trên bàn trà có đặt một bình nước và một ít bánh.
Trên móc treo quần áo cạnh mép giường có treo một bộ quân phục.
Liếc nhìn cung quanh một vòng, Chu Khiêm liền bị bộ quân phục hấp dẫn.
- - Trên bộ quân phục cũng có ký hiệu số "7".
Đây là quân phục của Khương Dư Thanh?
Bộ quân phục này đã rất cũ rồi, không giống với quân phục của quân nhân bây giờ.
Kết hợp với bức ảnh đen trắng trên tường, Khương Dư Thanh đã làm quân nhân từ rất lâu.
Nhưng tại sao bộ quân phục này vẫn còn mới như thế, ngay cả một nếp nhăn cũng không có?
Trong đầu liền hiện ra rất nhiều suy nghĩ.
Cuối cùng sự chú ý của Chu Khiêm đặt vào con số "7".
Tòa nhà này có 7 tầng, trong bức ảnh cũng có 7 người, trên bộ quân phục cũng có số "7"......!
Có liên quan gì đến con số 7?
Chu Khiêm như nhớ đến cái gì, liền liếc mắt nhìn qua kệ sách.
Cậu đếm thử, quả nhiên trên kệ sách cũng có 7 tầng.
Lúc này, nhân vật chủ chốt trong phó bản, Khương Dư Thanh cuối cùng cũng lên tiếng.
Ông ta hơi nhắm mắt dựa vào trên giường, bộ dáng trong rất lười biếng.
Cho dù nhìn thấy trong phòng mình xuất hiện rất nhiều người, ông cũng lười nhìn đến, chỉ dùng giọng nói khàn khàn của mình nói: "Bánh Hoa Quế......! Mua rồi sao?"
Trả lời ông chính là một người có vóc dáng cao lớn, nhìn qua rất mạnh mẽ đó là Hà Tiểu Vĩ.
"Còn chưa có mua trở về, xin hỏi ông Khương có cần chúng tôi giúp gì không?"
Khương Dư Thanh lẩm bẩm vài câu không rõ nghĩa, sau đó nói đi nói lại chỉ có một cậu: "Bánh Hoa Quế.....!Tôi muốn ăn bánh Hoa Quế....!Muốn ăn...."
Chu Khiêm vẫn chưa có lên tiếng, lúc này cậu chỉ nhớ lại câu nói của y tá quầy lễ tân nói Ông Khương lúc còn trẻ nhìn rất đẹp trai.
Nên phá lệ nhìn ông thêm vài lần.
Đúng là người đã gần 100 tuổi, ông ta thật sự rất già rồi, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn không còn nhìn rõ được gương mặt nữa, làm cho người khác không còn nhận ra ông như thế nào nữa.
Cho dù là như thế, ông ta nhìn cũng không xấu lắm.
Trên người ông có một loại khí chất rất đặc biệt, không ai có thể coi thường.
Điều này làm cho người khác không khỏi thắc mắc, khi còn trẻ ông nhất định là một người rất đẹp trai.
Lát sau, khi đã thử nói vài câu với Khương Dư Thanh, nhưng vẫn không thu được bất kỳ manh mối gì, Hà Tiểu Vĩ gãi mặt, nhìn về phía mấy người chơi nói: "Tôi thấy hình như ông Khương này không được bình thường.
Có phải là bị ngốc rồi không?"
Trong suốt đường đi Lộ Manh Manh không hề lên tiếng nói chuyện, nhưng lúc này lại mở miệng: "Nhiệm vụ lần này là phải giúp Khương Dư Thanh hoàn thành tất cả điều ước của mình sao.
Ông ta không phải là đã quên hết rồi chứ, nếu thế thì chúng ta có cần đi tìm không? Nhưng làm sao chúng ta tìm được bây giờ?"
"Aizz người anh em (dei⁵), cậu rất thông minh nha.
Tôi cảm thấy hình như chúng ta sắp tìm ra được cốt truyện ẩn rồi!" Hà Tiểu Vĩ thật lòng khen Lộ Manh Manh, lại nói, "Nhưng mà, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Vân Tưởng Dung nói tiếp: "Hệ thống không phải đã nói chúng ta phải tích cực đi tìm kiếm thông tin sao? Dù gì hiện tại chúng ta cũng không có chuyện gì để làm, bắt đầu đi tìm thôi! Nhưng mà trước khi hai người kia đi có dặn chúng ta là chăm sóc tốt Khương Dư Thanh......"
Vươn tay chỉ vào cái nút đỏ ở đầu giường, Vân Tưởng Dung nói tiếp: "Ở đây tuy là có cái nút để gọi hộ lý, nhưng nếu như ông ta có yêu cầu gì, chúng ta nhất thời không đến kịp, thì nhất định sẽ xảy ra vấn đề."
"Cho nên chúng ta tốt nhất nên chia thành hai nhóm.
Một nhóm ở lại phòng để chăm sóc cho Khương Dư Thanh, nhóm còn lại thì đi đến chỗ khác để tìm thông tin, sau đó sẽ trao đổi thông tin lại với nhau."
Vân Tưởng Dung đúng là một người rất thông minh, cái cách mà cô đưa ra đúng là rất hợp lý.
Nhưng để cách này được thực hiện thì điều kiện đầu tiên là tất cả người chơi đều phải tin tưởng lẫn nhau, khi tiến hành trao đổi thông tin.
Chu Khiêm, Vân Tưởng Dung và Cao Sơn cả ba người đều biết rất rõ về nhau.
Ba người còn lại hình như là không hề biết gì về nhau.
Từ góc độ của Vân Tưởng Dung, nếu như cô miễn cưỡng tin Chu Khiêm, nhưng cô lại không muốn mình và Cao Sơn tách ra, cách tốt nhất là cô và Cao Sơn một nhóm, Chu Khiêm thì đi qua một nhóm khác, sau đó đem thông tin mà mình biết nói lại với đối phương.
Quả nhiên, ánh mắt của Vân Tưởng Dung nhìn về phía Chu Khiêm.
"Tôi với Cao Sơn sẽ ở lại, mọi người......"
Nhận được ám hiệu, Chu Khiêm là người đầu tiên đi ra ngoài.
"Ừ, để tôi đến mấy phòng khác tìm xem."
Lúc mở cửa phòng 701 ra, Chu Khiêm không bước ra ngoài ngay mà chú ý đến tình huống ở phía sau.
Cậu nghe được giọng nói của Hà Tiểu Vĩ: "Tôi cũng ra bên ngoài tìm, trong phòng này không có gì cả, cứ nhìn ông già này mãi, cũng chán!"
"Vậy...!Tôi cũng đi.
Tôi cũng muốn đến mấy phòng khác xem sao."
Đây là giọng nói của Lộ Manh Manh.
Hà Tiểu Vĩ: "Được, ba người chúng tôi cùng nhau ra ngoài, ba người thì ở lại phòng với Khương Dư Thanh, biết đâu ông ta kể lại mấy chuyện xưa có liên quan đến cốt truyện thì sao, vừa đúng chia thành hai nhóm!"
Nghe vậy, liếc nhìn tình huống xảy ra ở phía sau, con ngươi của Chu Khiêm hơi co rút lại, sau đó liền mở cửa đi ra ngoài.
- - cho nên, người đi ra ngoài cùng với cậu là Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh Manh, Tư Đồ Tình