#tien161099 đã beta
“Anh làm tất cả mấy việc này rốt cuộc là có mục đích gì?”
Nhìn vào mắt của Yibo, giọng điệu chất vấn của Chu Khiêm rất nhẹ nhàn.
Đại thần Yibo nói: "Mọi người tin tưởng tôi, nhưng tôi lại làm mọi người thất vọng.
Tôi làm vậy là chỉ muốn mọi người hả giận, chứ không có ý gì khác."
Chu Càn lắc đầu cười nhẹ: "Tôi không tin trên đời lại có một người tốt như vậy."
“Tôi không phải là người, tôi là thần.”
“Thần cũng không có mục đích sao?”
Yibolại lắc đầu: “Sức mạnh của thần hơn hẳn con người.
Con người không là gì đối với thần cả, vì vậy thần không cần so đo với con người.”
Chu Khiêm cảm thấy câu nói của Yibo rất đáng khinh.
Nhưng cậu lại không thể bác bỏ nó.
Ý nghĩa câu nói của Yibo thật sự rất đơn giản.wattpadtien161099
Thực tế thì, giữa con người đối với thần, thì cũng giống như là con người đối với con kiến thôi.
Một người luôn coi thường con kiến, thì khi đối mặt với nó, họ sẽ không thèm tính toán so đo với con kiến, vì điều đó không có bất kì ý nghĩa gì.
Ngược lại, cho dù con kiến làm việc rất chăm chỉ, nhưng nó lại không có trí tuệ để biết con người đang nghĩ gì.
Con người cũng vậy, không cần dùng trí thông minh của mình để suy đoán việc làm của Đại thần.
Cách làm hiện tại của Đại thần Yibo giống như một người không có bất cứ liên quan gì đến kiến, nhưng lại đi nuôi kiến như nuôi thú cưng, người đó sẵn sàng giúp đỡ thậm chí cho kiến cắn, mà không hề có bất kì âm mưu gì.
Khi mọi chuyện tiến triển đến mức này, nhìn thấy Đại thần Yibo bị đâm nhiều nhát vào ngực mà vẫn không phản ứng, Chu Khiêm chắc chắn cốt truyện trong phó bản này sẽ có thay đổi.
Trong nhiều truyền thuyết, những vị thần nói sẽ đáp ứng được tất cả nguyện vọng của con người, đều là nói dối.
Một là họ đang chơi đùa với trái tim của con người, hay là đang có những âm mưu và thủ đoạm, để rồi cuối cùng nhận được cái kết đắng từ con người.
Lúc đầu Chu Khiêm cho rằng Đại thần Yibo cũng sẽ không làm được cái gì.
Nhưng bây giờ cậu lại thấy mọi chuyện có lẽ sẽ khác - Yibo hoàn toàn có thể làm cho các tín đồ nhận ra [email protected] muốn của mình.
“Mọi người đã làm xong, bây giờ đến lượt cậu rồi.”
“Cậu có thể chém tôi thành nhiều mảnh.
Tôi sẽ không chết được.”
Giọng nói của Yibo nghe rất nhẹ nhàng.
Anh ta đang kêu mọi người làm tổn thương mình, giống như là đang bàn xem trưa nay ăn gì.
Vì vậy, Chu Khiêm khẽ cười với anh, nhẹ nhàng trả lời: "Đại thần, tôi không muốn làm tổn thương anh.
Tôi chỉ muốn bảo vệ anh.
Nói cho tôi biết, có cách nào để bảo vệ anh không?"
Nhìn Đại thần Yibo thật dịu dàng.
Chu Khiêm rõ ràng là đang giả vờ.
Cậu đã chọn cách không làm tổn thương Đại thần, đây chỉ là kế sách của cậu trong trò chơi này.
Nếu như Đại thần Yibo đã làm tất cả mấy điều này, chắc chắn phía sau đang có âm mưu gì đó.
Do đó người chơi đương nhiên không thể làm tổn thương anh ta.
Nếu anh ta thật sự không quan tâ m đến việc con người làm mình bị thương giống như là kiến vậy, nếu người chơi không làm anh ta bị thương, tất nhiên anh ta sẽ không bị trừng phạt.
Vì thế, để tránh những nguy hiểm trong phó bản này, người chơi không nên làm tổn thương Đại thần là lựa chọn chính xác nhất.
Sau khi nghe Chu Khiêm nói, gương mặt của Yibo lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh tò mò hỏi: “Sau đó cậu muốn làm gì?”
Chu Khiêm đi đến bên cạnh anh, quỳ xuống, ánh mắt vô tội nắm lấy tay anh.
“Tôi nói, tôi muốn bảo vệ anh.”
Trong lúc Chu Khiêm đang nói chuyện với Yibo, hai tín đồ kia vẫn đang tiếp tục làm tổn thương Đại thần.
Tín đồ số 1 là con gái, cũng rất có can đảm, nhưng không dám dùng dao, nhưng khi nhìn thấy tín đồ số 2 dùng dao làm tổn thương Đại thần nhưng Đại thần vẫn không để ý, cô cũng đã ra tay đánh anh vài lần.
So với cô, tín đồ số 2 còn điên cuồng hơn.
Ông ta tức đến đỏ mặt, chỉ muốn trút giận trong nỗi tuyệt vọng, lấy dao đâm liên tục vào Đại thần Yibo.
"Đấm.", "Đấm."¹....!Nối tiếp nhau không ngừng.wattpadtien161099
Mùi máu tươi tràn ngập trong mũi và miệng của Chu Khiẻm, trong lúc đó cậu rõ ràng có thể cảm nhận được bàn tay của Đại thần Yibo càng lạnh hơn.
Một nhát dao nữa đâ m đến, màn sương máu xuyên qua giữa mắt Chu Khiêm và Đại thần Yibo đang nhìn nhau, sau đó toàn bộ gương mặt của Yibo tràn ngập những hạt máu nhỏ.
Chu Khiêm đang bị bệnh, cậu không thể cảm nhận được sự tức giận hay nỗi buồn.
Nhưng vì một nỗi sợ nào đó trong quá khứ, cậu luôn rất sợ máu.
Vì vậy, Chu Khiêm mở ngân hàng giao dịch ra mua một chiếc khăn với giá 5 đồng tiền vàng, vươn tay từng chút từng chút lau gương mặt không tì vết của Yibo.
Trong khi lau, cậu nhìn rõ ràng gương mặt xinh đẹp của Đại thần, gần giống như là mấy tác phẩm nghệ thuật.
Sau đó, cậu mỉm cười nhìn vào Đại thần, hài lòng nói.
"Ừm.
Thần thì nên sạch sẽ."
Lát sau, tín đồ số 2 có vẻ đã mệt, nên rút dao ra ngồi nghỉ một lát.
Tín đồ số 1 có vẻ vẫn chưa trút giận đủ nên vẫn còn đánh.
Nhìn mấy cái tát dùng hết sức của co ấy, chắc chắn sẽ tát sưng gương mặt của Đại thần Yibo.
Chu Khiêm đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay tín đồ số 1.
Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn cô, nói: "Hãy tích phúc cho đứa nhỏ trong bụng đi, nghiệp cô nhiều quá, coi chừng đứa nhỏ sinh ra không