Thoát Khỏi Trái Đất

Công ty bách hóa động vật (mười hai)


trước sau

Có lẽ là bị cô đè trúng, nên con mèo kêu “Meo” một tiếng.

Động tác vừa rồi quá nhanh, mũ tuột xuống làm tai mèo của cô lộ ra ngoài. Nếu không phải mắt của Đường Nghiên Tâm có thể nhìn được trong bóng tối, trông thấy đôi mắt màu xanh lơ lửng trong góc phòng tối đen như mực thì có lẽ cũng sẽ bị dọa sợ. Xuất hiện một màn đáng sợ như vậy, không phải do con mèo có năng lực đặc biệt gì, chỉ đơn giản là màu lông đen xì hòa vào làm một với bóng tối, chẳng tài nào phân biệt được….. chỉ có thông qua đôi mắt sáng rực để biết được vị trí của nó.

“Con mèo thối, âm hồn không tan.”

Mèo đen tò mò nhìn chằm chằm vào tai cô, vì muốn dùng móng vuốt chạm vào tai nhỏ, vậy mà lại không tránh khỏi cái vồ của cô, phát hiện tai mèo là giả, trên mặt con mèo lộ rõ vẻ chán nản.

Nghe thấy con mèo thối mắng nhiếc, tức khắc xòe vuốt nhọn ra.

Đường Nghiên Tâm vung nắm đấm qua, nhưng con mèo này lại biến mất tiêu rồi.

Con mèo thối lại muốn hại cô à? Kéo dài thời gian có lẽ cố ý muốn để người khác phát hiện ra cô…… Vừa rồi tiếng động một người một mèo tạo ra, chắc chắn khiến người vào cửa chú ý tới rồi.

Đường Nghiên Tâm vểnh tai lên nghe.

Có người đang đi gần tới đây, bước chân rất nhẹ nhàng còn giống kẻ trộm hơn cả cô. Nếu là nhân viên nhà ăn, giờ này chắc chắn đã lớn tiếng dò hỏi rồi, cẩn thận từng li từng tí đi tới đây như vậy, có lẽ cũng là du khách giống như cô.

Đường Nghiên Tâm từ phía sau thùng đứng dậy, vừa hay đụng trúng người đi tới, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Người kia cuống quýt lui về sau hai bước, va ngay vào thùng lớn đằng sau, đồng thời cũng kéo dãn một chút khoảng cách của hai bên.

Ồ, là Du Chính Hổ.

“Sao em lại ở đây?” Hắn ta sợ hãi thốt lên.

Đường Nghiên Tâm: “Vì sao anh lại ở đây, thì tôi cũng vì cái đó mà ở đây.”

Du Chính Hổ cúi đầu, hắn ta vừa đụng đổ thùng lớn làm bẩn quần, bên trên dính máu. Vô tình nhìn thấy tình hình bên trong thùng, dạ dày lập tức quặn lên. Chiếc thùng lớn đó chưa được đổ đầy, bên trong nửa thùng máu lềnh bềnh đều là phần còn lại đã cụt tay chân của loài người…… Trên cùng là một bàn tay, năm đầu ngón tay trắng bệch cong queo mất tự nhiên.

Đường Nghiên Tâm nhìn càng cẩn thận hơn so với hắn ta, trong thùng này tất cả đều là chi trên, là chi trên của loại năng lực kém.

Điều này không nói lên rằng người thú chỉ ăn loại năng lực kém, trong cái thùng bên cạnh kia cũng có thịt của người thú các tộc. Dù sao nơi này là phòng bếp chứ không phải lò mổ, thịt đều đã qua xử lý, đã cắt và phân loại.

Trong phòng bếp không có người thú, hai người bọn họ phát hiện thi thể của sáu du khách đã chết trong tủ đông.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, hai người quan sát nhà ăn hồi lâu, gần đến giờ mở cửa cửa hàng, khi người thú trong căng tin chẳng còn mấy người, cũng không nhìn thấy ai có đặc trưng của cóc, Đường Nghiên Tâm cũng có thể khẳng định, trong nhà ăn không có ngôi sao nào.

Du Chính Hổ: “Có thể nào cóc trùng hợp không đi làm không, nhỡ hôm nay hắn căn bản không đi làm…… thì chúng ta phải làm sao đây?”

Đường Nghiên Tâm liếc hắn ta một cái, không trả lời, đội mũ lên rồi rời khỏi nhà ăn.

Đây thực sự là một câu hỏi rất ngớ ngẩn, nếu hôm nay cóc thực sự không đi làm, các du khách chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ gì, vậy thì trò chơi này còn cần phải tiếp tục nữa không? Còn giãy dụa gì nữa, không bằng du khách trực tiếp đi chết còn hơn.

Trước sau gì quy tắc cũng sẽ để lại cho các du khách một cơ hội sống sót, chủ khu vực có lẽ sẽ giấu cóc đi, nhưng cóc chắc chắn ở trong khu vực.

Chủ khu vực cũng cần mặt mũi.

Ở trong cửa hàng nhiều ngày trời, Đường Nghiên Tâm đã rất quen thuộc đối với nơi này. Cô đang nghĩ, rốt cuộc có nơi nào mà cô vẫn chưa chú ý đến, để lọt mất, cũng đang nhớ lại nơi nào có ngôi sao.

Cô nhớ tới hai nơi……. khu vực bán chăn ga gối đệm và đèn.

Lộ Tầm Nhất và những người khác không đợi ở cửa, cũng nắm bắt thời gian tìm kiếm “ngôi sao”, so với việc vu vơ tìm cóc, manh mối này khiến bọn họ có thêm một chút hy vọng. Dù sao khó khăn nhất không phải tìm kiếm tung tích của cóc, mà khiến người ta đau đầu nhất là….. cóc đang di chuyển.

Các du khách không bỏ qua bất kỳ nơi nào, cũng có khả năng bỏ lỡ nó.

Chăn ga gối đệm ở tầng bốn, hình như lúc Đường Nghiên Tâm đi ngang qua có nhìn thấy bộ chăn ga có họa tiết hình ngôi sao, trí nhớ của cô không hề sai. Quả thực có một chiếc chăn màu xanh da trời, trên đó không chỉ có họa tiết ngôi sao, mà còn có mặt trăng, đáng tiếc không chỉ có một ngôi sao. Vì chiếc kẹp tóc hình tai mèo mà cô đeo, người bán hàng đã nhầm cô thành một người thú.

Đây là một người bán hàng loại năng lực kém, hoàn toàn không dám đắc tội cô.

Đường Nghiên Tâm: “Tôi muốn một bộ chăn ga cho giường đơn chỉ có một ngôi sao… loại nào cũng được, nhưng họa tiết chỉ có một ngôi sao.”

Người bán hàng: “Tôi lập tức tìm giúp cô.”

Cô ấy có lẽ có hiểu biết nhất định về sản phẩm mình đang bán, nhưng chuẩn xác đến mẫu chỉ có một ngôi sao… Cô ấy sợ rằng không dám nói có, cũng không dám trực tiếp nói không. Kết quả lãng phí mất một tiếng ở đây, lại chẳng thu được gì.

Ở khu vực đèn cũng không có thu hoạch, không biết có phải cô nhớ nhầm không, lại chẳng có chiếc đèn nào liên quan đến ngôi sao.

Đường Nghiên Tâm cảm thấy việc này chẳng khác nào mò kim đáy bể, đành phải bàn bạc với hai đồng đội, vạch ra khu vực tìm kiếm chi tiết hơn. Nhưng cô không đồng ý để du khách hỗ trợ tìm kiếm, lý do là không tin tưởng họ.

“Tôi không chắc liệu bọn họ có kiểm tra đến cùng hay không, dù sao thì loài người trưởng thành cũng không thông minh lắm…”

Tiêu Hữu Phàm: “Chẳng lẽ trẻ con loài người thì thông minh?”

Đường Nghiên Tâm: ” Tôi là một bạn nhỏ cẩn thận, chưa từng tiếp xúc với trẻ con loài người, không thể mù quáng xếp bọn trẻ và người lớn thối nát vào cùng một loại được.”

Tiêu Hữu Phàm: “…” Anh cảm thấy em đang mỉa mai anh!

Có điều những gì Đường Nghiên Tâm nói cũng có lý, Tiêu Hữu Phàm suy nghĩ một chút, quyết định đặt cây chổi xuống: “Tôi tin Đường Đường, hôm nay chúng ta nhất định có thể rời khỏi khu vực. Vậy thì không cần phải tiếp tục quét dọn nữa, chúng ta tới phân chia tầng mình muốn kiểm tra chút đi.”

Đường Nghiên Tâm muốn kiểm tra tầng năm và tầng sáu.

Tầng năm có rất nhiều trẻ con người thú, thỉnh thoảng có tiếng cười và tiếng khóc chói tai, toàn bộ khu vui chơi dành cho trẻ em giống như nhốt 100 con vịt vậy, ồn ào khiến tai cô đau nhức. Bực tức đi ngang qua một chiếc tủ trưng bày, cô đột nhiên dừng lại.

Nơi đây là “nơi sửa đồng hồ”, một bàn một ghế, và chỉ có một nhân viên. Đường Nghiên Tâm đi tới đi lui nhiều lần, có ấn tượng với nhân viên ngồi bên trong.

Một người
phụ nữ loại năng lực kém miệng hơi rộng, khoảng chừng bốn mươi tuổi. Mấy lần trước đi ngang qua, bà ấy đều vô cùng chuyên chú sửa đồng hồ, luôn cúi đầu, giống như sợ bị người khác chú ý tới. Rất bình thường, một người không có đặc điểm gì.

Nếu như trên bàn của bà ấy không có một chiếc đèn hình ngôi sao chạm rỗng, Đường Nghiên Tâm sẽ không chú ý tới bà ấy.

Bà ấy không có bất kỳ đặc trưng của động vật nào.

“Này!”

Bà ấy có vẻ đã bị dọa, căng thẳng ngẩng đầu lên.

Đường Nghiên Tâm thuận miệng bịa ra một lý do: “Quản lý A-10 bảo cô tới văn phòng một chuyến.”

” Được…… Được……”

Bà ấy không hỏi gì cả, vội vội vàng vàng đứng lên.

Chân vừa rồi để dưới gầm bàn là một đôi chân người, lưỡi của bà ấy cũng bình thường, quả thật không có đặc trưng của động vật….. Còn có một khả năng nữa, đặc trưng của cóc bị bà ấy giấu dưới lớp quần áo.

Điều này khác với tất cả những người thú khoe ra đặc trưng của động vật.

“Đợi đã!”

Đường Nghiên Tâm làm bà ấy vấp ngã, rồi kéo bà ấy xuống gầm bàn.

Mặc dù không có chứng cứ…. Nhưng chắc là bà ấy.

Kéo cổ áo của bà ấy ra có thể thấy, trên cổ bà ấy có những nốt mụn nhỏ chi chít, còn có những bọc mủ phình to hơn! Đây là tuyến độc của cóc!   

Đường Nghiên Tâm cười: “Chúng ta nói chuyện đi……”

……

Đường Nghiên Tâm bò ra khỏi gầm bàn, li3m li3m khóe miệng.

Không ai nhìn thấy cô đã làm gì dưới gầm bàn, tiếng trẻ con và tiếng nhạc của cửa hàng đã át đi tiếng thét chói tai của cóc.

Hiện tại, cô còn có thể chậm rãi tìm kiếm đồ đạc trong phòng sửa chữa.

Trong ngăn kéo có một tờ báo in màu, tiêu đề được in đen đậm….. “Hơn một trăm nhân viên của công ty XX đã tử vong tập thể, nghi ngờ trong máy lọc nước có kịch độc của cóc.”

Đại khái nội dung là: Ngày XX, khi gần đến giờ tan ca, hàng loạt nhân viên trong công ty lần lượt ngã xuống đất không dậy được, xuất hiện cảm giác buồn nôn, nôn mửa, tiêu chảy, tức ngực cùng nhịp tim không đều và các vấn đề khác. Khi xe cứu thương đến, số lượng người thú và loài người chết vì trúng độc đã vượt quá 100 người, số ít người thú có cơ thể đặc biệt khỏe mạnh trải qua cấp cứu, đã giữ được tính mạng.

Phía cảnh sát lập hồ sơ điều tra, cuối cùng phát hiện là do máy lọc nước của công ty xảy ra vấn đề, ngày hôm đó một lượng lớn độc cóc đã được tiêm vào thùng…

Trong công ty không có nhân viên cóc, cũng không có một người thú khả nghi nào xuất hiện trong camera giám sát, sau khi loại trừ hiềm nghi của công ty nước khoáng. Vụ án chấn động một thời này đã trở thành vụ án chưa được giải quyết, cho đến nay vẫn chưa điều tra phá án được.

Kẻ sát nhân chắc chắn là cóc, lúc đó chỉ cần bà ấy che giấu đặc trưng người thú của mình, tiếp tục giả vờ như loại năng lực kém, thì sẽ không bị nghi ngờ. Sau đó tìm cơ hội, “phát hiện” bản thân cũng có đặc trưng của động vật, theo nguyên tắc xử lý “chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có” của thế giới người thú, có lẽ cũng chẳng có ai làm phiền bà ấy nữa.

Người thú dường như dính dáng tới người, nhưng lại càng giống thú hơn.

Một khi loài năng lực kém bị chèn ép trở thành người thú, cũng sẽ lập tức hóa thân thành thú. Bản tính thiện ác của con người, luân thường đạo lý của thế gian, ở trong thế giới này là thứ không thể đi sâu nghiên cứu, muốn rành mạch chắc chắn sẽ là một vấn đề không thể hiểu được.

Đường Nghiên Tâm mở tờ báo ra, một tờ giấy nhỏ hình chữ nhật từ trong rơi ra…. Đây chính là tờ mật mã!

Trước tiên phải mở cổng ra đã, so với chuyện này, mọi thứ đều có thể lần lượt làm.

Sau khi Đường Nghiên Tâm ra khỏi phòng sửa chữa, cô chạy băng băng không ngừng, nhìn thấy Tiêu Hữu Phàm cũng không dừng lại, mà chỉ nói với anh ta: “Đi!”

Không cần cô nói tiếp, Tiêu Hữu Phàm đã đoán được cô muốn đi đâu, lập tức cũng mừng rỡ như điên.

“Anh đi gọi anh Lộ!”

Lúc này Đường Nghiên Tâm đã chạy xa rồi, mang máng nghe thấy lời của anh ta, vội vàng gật đầu. Cả đoạn đường không chú ý đến người bên cạnh, chạy tới cạnh quầy gửi đồ, trực tiếp quét tờ mật khẩu. Một tiếng “cạch”, cánh cửa tủ ở phía dưới bên phải mở ra, ánh sáng màu xanh chiếu sáng nền gạch men sứ màu trắng.

Cổng ra!

Thật sự là cổng ra!

Tiêu Hữu Phàm và Lộ Tầm Nhất lần lượt đi tới, đứng trong hành lang chật hẹp thở hổn hển. Còn chưa kịp để lộ ra nụ cười, một bàn tay đã đặt lên vai hai người, vỗ nhẹ.

Thẩm phán râu trắng đột nhiên xuất hiện dọa bọn họ sợ hãi, ngay cả Đường Nghiên Tâm cũng giật mình trước sự “chớp nhoáng” này của thẩm phán.

Hai con dao xương rơi vào trong tay, trong mắt Đường Nghiên Tâm toát ra sát khí.

“Đừng động thủ,” Thẩm phán lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với Lộ Tầm Nhất: “Tôi không phải muốn ngăn cản mấy người rời đi, mà là muốn cho mấy người một lựa chọn mới: Ở lại tiếp nhận thử thách cuối cùng!’’

Đường Nghiên Tâm: “Nói thử xem!”

Thẩm phán cười nói: “Hay là mấy người có thể thử….. Bắt hung thủ.”

=……=

【 Sao sao sao…… Tôi có ấn tượng với chiếc đèn này, chỉ là hồi nãy không nhớ ra.】

【 Đường Đường mạnh mẽ quá trời, trực tiếp ấn người ta xuống luôn 】

【???】

【 Lại là mosaic……】

【 Thật sự không thể trách tôi suy nghĩ lung tung được, cởi qu@n áo liền tắt đèn……】

【 Lúc mosaic biến mất, trở về phòng phát sóng trực tiếp là cô bạn nhỏ với vẻ mặt hài lòng …… Tôi bẩn thỉu quá rồi! 】

……

【 Có khi nào xuất hiện chủ khu vực vong linh không a a a a a! 】

【 Cấp cao như vậy sao???? 】

【 K1ch thích thật】

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện