Có một hôm cậu bé vác cỏ cắt được về nhà, trên đường gặp một đứa trẻ tộc Mèo tầm bảy tám tuổi, cậu bé muốn tránh đi nhưng lại bị đối phương đá ngã xuống đất, đầu cũng bị đập vào tảng đá, rất nhanh đã hôn mê bất tỉnh.
Đường Nghiên Tâm nhìn thấy, đứa trẻ có tai mèo ung dung ngậm cậu bé lên, nghênh ngang đi về phía nhà mình. Người thú trên đường nhìn thấy một màn này cũng chỉ cười một cái, loại năng lực kém đều cúi đầu, không dám nói chuyện cũng không dám ngăn cản. Vẫn là có một loại năng lực kém thân thiết lén chạy tới nhà của cậu bé báo tin, hai vợ chồng kinh hoảng chạy tới nhà của người thú tộc mèo.
Lời van xin của bọn họ là điều vô ích……
Cậu bé tỉnh lại nhìn thấy một cảnh tượng hết sức kinh khủng, mẹ của cậu bé ngã trong vũng máu, không rõ sống chết. Toàn bộ gia đình, người bố khỏe nhất bị đứa trẻ tộc Mèo kéo đứt sống một cánh tay, ngã xuống một cách đau đớn.
Tốc độ đối phương càng lẹ hơn, sức lực càng lớn hơn, người bố không hề có sức phản kháng, bị đạp dưới chân tùy ý sỉ nhục.
Nụ cười trêu tức cùng ánh mắt hung ác trên mặt tộc Mèo đều được phóng đại vô tận trong màu máu.
Cậu bé sợ hãi đến mức run lên bần bật, từ giờ khắc này đáy lòng lưu lại một nỗi sợ hãi đối với tộc Mèo….. đặc biệt là mèo đen.
Tộc mèo cũng không đùa giỡn với bố của cậu bé quá lâu, có lẽ là cảm thấy không thú vị, đứa trẻ tộc Mèo ngáp một cái rồi quay về phòng, không hề ăn luôn “con mồi”. Cậu bé và bố cùng nhau đem người mẹ sắp chết về nhà, chăm sóc cẩn thận. Nửa đêm lại có người thú xông vào trong nhà, ném mẹ của cậu bé vào trong xe vận chuyển của nông trường.
Cậu bé gào thét trong vô vọng.
Đây là bản kịch câm, không có âm thanh, nhưng Đường Nghiên Tâm có thể đoán ra được cậu bé đang hét gì…. “Mẹ vẫn chưa chết, đừng đưa bà ấy đi! Đừng đưa bà ấy tới lò mổ, bà ấy sẽ khỏe lại mà.”
Thịt người lõa lồ được nuôi bên trong, cũng sẽ bị lùa vào trong xe như vậy, sau đó đưa tới lò mổ.
Giống như loài người nuôi lợn, trâu, cừu ở trái đất, người thú ở thế giới này thuần dưỡng loại năng lực kém dùng để ăn. Đương nhiên, cũng không phải tất cả loại năng lực kém đều dùng để ăn, vẫn có một bộ phận được đưa vào làm việc sản xuất bình thường trong thế giới động vật, giúp cho cuộc sống của người thú càng thoải mái hơn…. Các loại công việc thể lực nặng nhọc, không bao gồm kỹ thuật cũng cần phải có người đi làm.
Khe nứt không gian khiến trái đất và các mặt khác sinh ra móc nối, khe nứt không gian không thay đổi chính là khu vực vong linh.
Nó được tạo thành như thế nào? Vẫn phải kể từ tai nạn của trái đất….. ám vật chất xâm nhập.
Ám vật chất thần bí là con dao bổ không gian, khi chủ khu vực của một không gian khác xuất hiện có thể tiếp nhận ám vật chất, ám vật chất sẽ có thể thông qua chủ khu vực để hình thành vách ngăn ổn định không gian, xuất hiện thế giới độc lập….. Khu vực vong linh.
Mặt khác thời không có thể là không gian song song của trái đất, có thể là chiều không gian khác. Đều là thế giới mà khoa học kỹ thuật hiện giờ của trái đất không thể nào chạm tới được, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới: Trên một tinh cầu khác tương tự trái đất, không có sự tồn tại của động vật, tất cả động vật đều tiến hóa thành người thú. Mà người thống trị trên trái đất….. Loài người, trái lại trở thành công dân hạng hai.
Thế giới nhìn như có sự tồn tại của pháp luật, thật ra lại làm theo pháp tắc của động vật là cá lớn nuốt cá bé, thiếu hụt tình cảm, nhưng không thiếu hành vi thú tính.
Khu vực vong linh là hình ảnh phản chiếu cuộc đời của chủ khu vực, công ty bách hóa động vật là thế giới động vật cô đặc.
Đường Nghiên Tâm tiếp tục xem.
Cho dù cậu bé đau khổ cầu xin ra sao, thì mẹ vẫn bị chở đi như cũ. Nông trường cử tới một bác sĩ, xem miệng vết thương cho bố của cậu bé. Cậu bé ý thức được đây không phải là ông chủ người thú của nông trường phát lòng từ bi, mà là đang xác định xem bố có còn khả năng làm việc nữa hay không, nếu kết luận là không có, cậu bé sau khi mất mẹ còn sẽ mất luôn cả bố.
May mắn thay, bố của cậu bé được giữ lại.
Nhưng từ khi đó, bố đã thay đổi.
Trở nên trầm mặc, u sầu, đôi lúc cậu bé sẽ phát hiện bố nhìn mình tới ngẩn người. Dần dần, bố giảm tiếp xúc với cậu bé, im lặng là trạng thái thường thấy nhất giữa bọn họ. Có lẽ cậu bé là đang nghi ngờ, cũng là đang sợ hãi….. Bố cảm thấy cái chết của mẹ, là lỗi của cậu bé sao?
Cậu bé không dám hỏi.
Người bố cơ thể ngày một kém, thường xuyên vì không hoàn thành công việc mà chịu trừng phạt, cậu bé cố gắng giúp ông ấy làm một ít, muốn khiến bố nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng cậu bé thật sự quá nhỏ, đợi một hôm cậu bé tan làm về đến nhà, bố cũng đã không còn nữa.
Tại sao thế giới lại như vậy chứ?
Mang theo sự nghi hoặc như vậy, cậu bé dần dần lớn lên, trở nên cường tráng, đồng thời cũng trở nên trầm mặc, u sầu, lạc loài.
“Cạch”
Nắm tay không thể tiếp tục quay nữa.
Nếu khi sinh thời chủ khu vực là loại năng lực kém, sau khi hắn ta chết lựa chọn trở thành mèo đen thì chẳng có gì là lạ. Thời thơ ấu, người bố khỏe nhất trong nhà bị một con mèo đen nhỏ bé đánh bại, trong nhận thức của hắn ta, mèo đen đã trở thành động vật lợi hại nhất.
Hắn ta trở thành thứ mà hắn ta sợ hãi nhất, là đang chiến thắng nỗi sợ, cũng là đang tự cảm thấy thành công.
Đường Nghiên Tâm tới địa điểm tiếp theo, tìm tòi hành lang có hai cổ thi thể. Kết quả nơi này cũng không có thứ gì đặc biệt, cô nghĩ ngợi rồi đẩy cửa ra. Trong phòng bao con nhộng tối tăm, bé nhỏ, bỗng nhiên một tia sáng lóe lên, chiếu lên sàn nhà bóng loáng.
Cậu bé điêu khắc bằng gỗ đã trưởng thành, hắn ta đứng dưới tia sáng lẳng lặng nhìn chăm chú vào người xem duy nhất.
Đường Nghiên Tâm xếp bằng ngồi xuống: Đây là một câu chuyện dài, sẽ không kết thúc quá nhanh.
Thời gian để lại cho cô không nhiều, nhưng cô bằng lòng xem hết câu chuyện của cậu bé.
Bỗng nhiên có một ngày, cậu bé đã lớn bị chọn trúng, phải tới nơi khác làm việc. Cậu bé từ nông trường đi vào thành thị, bị đường phố sầm uất làm cho kinh ngạc, bị các tòa cao ốc dọa sợ. Tất cả mọi thứ của công ty bách hóa động vật, hắn đều không biết làm thế nào.
Một loại năng lực kém to lớn cỡ hắn ta đã đứng ra giúp đỡ, lần đầu tiên trong đời, cậu bé có bạn.
Khi hắn ta dần dần quen với cuộc sống ở công ty bách hóa động vật, bạn của hắn ta chẳng may đụng vào một người thú tộc thỏ ngang ngược không nói lý, thường xuyên bị tộc thỏ bắt nạt sỉ nhục, hơn nữa cái kiểu bắt nạt sỉ nhục này đang không ngừng thăng cấp. Trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, hắn ta khuyên bạn phải phản kháng.
Hiển nhiên bạn không cho là như vậy, mà cảm thấy nên thuận theo hơn nữa.
Chịu đựng là vô dụng, một hôm bạn cũng đã biến mất.
Con thỏ giết người không cần vì thế mà phải giải thích điều gì, lại còn chọn cậu bé trở thành đối tượng bắt nạt tiếp theo. Thỏ, chuột còn có chim nhỏ đều là đáy của chuỗi thức ăn, bọn chúng nhỏ yếu sẽ lấy việc sỉ nhục và bắt nạt loại năng lực kém làm niềm vui, pháp luật không cho phép bọn chúng làm như vậy. Nhưng trên thực tế, bọn chúng hoàn toàn có thể làm như vậy.
Mỗi khi bị ấn ở trong WC, điều cậu bé nhớ tới khi nhìn mặt con thỏ chính là nụ cười dịu dàng của người bạn, cậu bé dùng sức đẩy con thỏ ra, cưỡi trên người hắn ta, giống như phát điên bóp chặt cổ con thỏ.
Sau đó, cậu bé lảo đảo chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng cậu lại không thể chạy khỏi công ty bách hóa động vật, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi bị bắt giữ.
Một cảnh tượng khiến hắn ta kinh ngạc đã xảy ra.
Cảnh sát đi vào công ty bách hóa, cảnh vệ ra lệnh giám sát, bởi vì đoạn thời gian đó thiết bị theo dõi đang sửa chữa, không thể xác định được thời điểm thỏ tử vong, có những ai đi WC. Ông chủ không muốn để cái chết của một người thú làm ảnh hưởng tới công việc làm ăn của hắn ta, cảnh sát cảm thấy cứ một mực điều tra rất rắc rối. Rốt cuộc sao thỏ lại chết? Người nhà của thỏ cũng chẳng có lòng dạ nào quan tâm những chuyện này, sau khi lấy được khoản tiền an ủi có thể làm cho bọn họ vừa lòng, liền vui sướng ngỏ ý có thể kết án.
Không ai chú ý tới sự khác thường của một tên loại năng lực kém, ai thèm để ý chứ!
…… Bọn họ căn bản chưa từng khóa người tình nghi.
Cậu bé là một tên loại năng lực kém, cậu bé đã g iết chết người thú, nhưng lại chẳng sao cả! Cậu bé dần dần phát hiện, cho dù là người thú mà cậu bé ngưỡng mộ cũng sống không hề tốt.
Dường như không phải người nào đó bị hỏng, mà là thế giới bị hỏng rồi.
Cậu bé thông minh ý thức được, loại năng lực kém không phải không thể gi ết chết người thú, nếu sức lực không đủ, còn có thể dùng trí tuệ giết người.
Người thú không phải là bất khả chiến bại!
Từ đó, chỉ cần phát hiện người thú giết hại loại năng lực kém, cậu bé sẽ nghĩ cách gi ết chết người thú phạm tội. Cho dù người thú là công nhân của công ty bách hóa hay là khách hàng tình cờ vào mua sắm, dù là chủng tộc người thú có mạnh mẽ cỡ nào. Dường như cậu bé trời sinh thích hợp làm một kẻ sát nhân, bình tĩnh, kín đáo…… Có thể không lưu lại dấu vết rõ ràng nào, thành công kết thúc sinh mệnh của những kẻ đó.
Mỗi lần thành công giế t chết người thú, cậu bé đều không nhịn được nhìn thi thể khóc thút thít.
Cậu bé cảm thấy đau khổ cho những người thú này, cũng cảm thấy đau khổ cho chính bản thân mình.
Sự kiện tử vong xảy ra liên tiếp ngày một nhiều khiến cho ông chủ của công ty bách hóa động vật cảm thấy lo lắng. Không có ai suy nghĩ, tại sao bọn họ lại bị giết, rất ít người để ý hung thủ là ai. Thế giới động vật, tử vong là tình trạng bình thường.
Nếu không có chứng cứ rõ ràng, không phải giết người ở chốn đông người, mọi người sẽ lười đi tìm hung thủ.
Cậu bé liền nghĩ cách, khiến thế giới chú ý tới người bị cậu g iết chết.
Cậu bé để lại ký hiệu trên thi thể, ví dụ như tấm thẻ dạy trẻ em đọc chữ, hay như cách chết kỳ dị đặc biệt.
Đường Nghiên Tâm: “Sau đó anh bị bắt rồi à?”
Toàn bộ trình diễn đều là không có tiếng, khi cô đang cho rằng câu hỏi của mình sẽ không có được lời giải, rối gỗ sần sùi tí hon một lần nữa xoay người đối mặt cô.
Âm thanh khàn khàn bỗng nhiên vang lên…. “Tôi đã giết rất nhiều người, không có loại năng lực kém nào, tất cả đều là người thú. Lúc đầu, thủ đoạn của tôi không giỏi lắm, nếu có người truy cứu tới cùng, có lẽ rất dễ dàng có thể bắt được tôi. Nhưng ở trong thế giới động vật, còn sống mới có giá trị, chết đi chính là đồ ăn. Là ai giết người…… Không hề quan trọng, tôi không bị trừng phạt, pháp luật cũng không trừng trị tôi! Sau này tôi là chết vì bị bệnh……”
Đường Nghiên Tâm: “Cho nên chấp niệm của anh thật ra là sau khi phạm tội có thể bị bắt giữ……”
Dường như như vậy sẽ có thể chứng minh, thế giới đáng chết còn có thể cứu chữa.
Âm thanh đó không trả lời lại cô.
Đường Nghiên Tâm ngồi tại chỗ, không hề vội vã đứng lên, nhìn rối gỗ dưới ánh đèn, vừa suy nghĩ vừa nói: “Anh sẽ không núp đi, chuyện đó cũng quá mất mặt rồi. Khi còn nhỏ yếu đối mặt với người thú cũng không sợ hãi, hiện giờ là vua của khu vực, tất nhiên sẽ không sợ một bạn nhỏ. Anh cũng chẳng thèm biến thành hình dạng khác, nhất định sẽ duy trì hình dáng mèo đen…… Còn gì nữa? Ừm…… anh chắc chắn ở một nơi rất dễ thấy! Anh có sự kiêu ngạo như vậy. Đồng thời, anh tuyệt đối không muốn để đối thủ dễ dàng thắng. Tôi ngẫm nghĩ, nơi vừa dễ thấy lại có thể che dấu được anh…. là cửa hàng đồ chơi nhồi bông ở tầng 3 nhỉ?”
Cô phủi bụi trên ống quần, đứng dậy.
…… Rối gỗ vẫn lẳng lặng đứng đó.
Khi Đường Nghiên Tâm đi tới cửa hàng đồ chơi nhồi bông ở tầng 3, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, toàn bộ thế giới đều bị ấn nút tạm dừng. Đường Nghiên Tâm biết bản thân đã đoán đúng, ánh mắt lướt qua mọi người đang bất động, nghiêm túc tìm kiếm ở trên kệ hàng.
“Ở đây……”
Mèo đen ngồi chồm hổm giữa một đống đồ chơi nhồi bông quá có khí thế, đôi mắt màu xanh linh động sáng trong, tròng mắt dùng thủy tinh làm ra không thể so sánh được.
Trên người con mèo này mang theo có sự uy hiếp áp bức đặc biệt của chủ khu vực, là thứ mà con mèo trước đây không có được…… Quả nhiên mèo đen lúc trước là lựu đạn khói.
Đường Nghiên Tâm bắt lấy hai chân trước của mèo đen nhắc nó lên: “Này, đừng giả vờ nữa.”
Cô còn chưa kịp nói ra câu anh đã thua rồi, mèo đen đã giơ móng vuốt ra.
=……=
【 Câu chuyện của cậu bé khiến người xem có hơi khó chịu……】
【 Cho dù là ai dưới tình huống như vậy, đều sẽ tâm lý bị biến đổi thôi nhỉ? 】
【 Giữa Đường Đường và hung thủ…… Chẳng lẽ chính là thần giao trong truyền thuyết sao? Dường như con bé cực kỳ cực kỳ cực kỳ hiểu chủ khu vực……】
【 Không tính là thần giao đâu! Thần giao là chưa gặp mặt, hai người này đã gặp mặt rồi. 】
【Con đường mưu kế của cậu bé: Dần dần tuyệt vọng đối với thế giới……】
【 Mọi người đều biết cậu bé là chủ khu vực vong linh, sau khi cậu bé trở thành chủ khu vực vong linh, từng thử biến loại năng lực kém thành người thú rồi nhỉ? Cũng không tính là hoàn toàn tuyệt vọng…… Nhưng tâm tư vong linh không thể đoán được, loài người bình thường cũng không đoán ra được. 】
——————————————————————————————
Chương 41: Công ty bách hóa động vật (hết)Đường Nghiên Tâm lăn một vòng trên đất, tránh thoát đòn tấn công của mèo đen đang cáu kỉnh.
“Tôi bắt được anh rồi!”
Nghe thấy câu này, tốc độ cào của mèo đen đang cáu kỉnh chậm lại, khi rơi xuống sàn nhà lại sững sờ trong phút chốc. Trên mặt con mèo dần dần lộ ra biểu cảm thoải mái. Có lẽ nó đã trông mong những lời này từ lâu, hiện giờ cuối cùng cũng nghe được, chấp niệm cuối cùng khi chết với tư cách là con người đã có thể biến mất.
Niềm vui sướng khi được giải thoát này, chắc chỉ có vong linh cũng thoát khỏi chấp niệm mới có thể hiểu được.
“Cô rất giỏi! Nên cô đã có được cơ hội quyết đấu công bằng với tôi.”
Đường Nghiên Tâm: “Đây chính là sự công bằng của anh à? Ở trong khu vực vong linh đánh nhau với một đứa trẻ?”
Vua ở trong khu vực, là sự tồn tại vô địch chân chính không gì sánh được…… thế
này còn cần phải đánh à? Trăm phần trăm là chủ khu vực thắng.
Con mèo không trả lời lại cô, mà hỏi ngược lại: “Tại sao vừa rồi cô không nhân cơ hội móc tim của tôi ra?”
Nhân lúc hắn ta đang hồn vía trên mây, móc trái tim hắn ra.
Đường Nghiên Tâm: “Không thừa dịp anh suy yếu ra tay với anh, mà quang minh chính đại thắng anh, là sự tôn trọng của tôi đối với anh.”
Lời này nói rất hay, nhưng thật ra là vì hai tên cản đường vẫn chưa chạy tới, Đường Nghiên Tâm thân là vong linh, không có cách nào ở trong khu vực của mèo đen, khoét trái tim của hắn ta ra. Tuy rằng cô có thể đóng giả thành loài người, nhưng bản chất vẫn là vong linh, quy tắc không cho phép cô làm như vậy.
Mèo đen im lặng chốc lát, rồi hóa thành một cậu bé mười mấy tuổi, so với Đường Nghiên Tâm vẫn chưa hoàn toàn rũ bỏ sự mập mạp của trẻ con, hắn ta đã lộ ra một chút khôi ngô của chàng thiếu niên, sau khi lớn lên thể nào cũng không tầm thường. So sánh như vậy, cậu bé mà hắn ta điêu khắc quả thực là rác rưởi thất bại bên trong tác phẩm.
“Tôi tên Tùng Cách, tôi đã nói cô sẽ có được cơ hội quyết đấu công bằng, thì sẽ không nuốt lời. Vừa nãy cô đã loại bỏ phần lớn chấp niệm của tôi, khiến cho tâm trạng tôi giờ đây rối ren, không thể sử dụng năng lực của chủ khu vực. Cho nên, tôi của hiện tại chỉ lớn mạnh hơn cô mà thôi, không lớn mạnh đến mức không thể chiến thắng được. Tôi còn có thể giết người thú mạnh hơn mình gấp trăm lần, chẳng lẽ không giết được cô à? Người bắt được tôi không nhất định phải mạnh hơn tôi, nhưng ít nhất không phải là cái loại yếu ớt. Nếu cô không có năng lực chiến thắng tôi, tôi sẽ không cam tâm chịu chết.”
Dừng một chút, hắn ta lại chân thành nói: “Cảm ơn cô!”
Lời cảm ơn hồn nhiên như vậy quả thực không nên được nói ra từ trong miệng của một tên hung tàn như thế này, với tư cách là chủ khu vực vong linh, là nhân vật phản diện hắn ta cũng không nên nói lời như vậy.
Đường Nghiên Tâm nghĩ: Nếu tôi là chủ khu vực vong linh, tôi tuyệt đối sẽ không nói lời cảm ơn với bất cứ kẻ nào.
“Thế này không tính là công bằng đâu nhỉ?”
Tùng Cách: “Trên thế giới vốn không có công bằng tuyệt đối.”
Đường Nghiên Tâm suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta lại tiếp tục….. Nói chuyện?”
Cô ngồi xuống trước, là cô bé ngồi xếp bằng điển hình, Tùng Cách cũng ngồi xuống. Cho dù là trước khi trở thành chủ khu vực vong linh, hay là sau khi trở thành chủ khu vực, tất cả mọi chuyện hắn ta làm đều là một người lén lút làm, không có ai có thể chia sẻ, cũng không muốn chia sẻ với bất kỳ ai….. Người duy nhất có thể làm hắn ta sản sinh ra h@m muốn chia sẻ chính là cô bé trước mặt này.
Hắn ta cũng muốn trò chuyện một chút.
Tùng Cách: “Cô muốn nói chuyện gì?”
Lòng bàn tay Đường Nghiên Tâm vẫn đang không ngừng nóng lên, câu hỏi phỏng vấn đã sớm xuất hiện, cực kỳ sôi nổi nhắc nhở cô: Mau hỏi, mau hỏi đi!
“Muốn hiểu anh nhiều hơn…… Tùng Cách, trong lòng anh thật ra cũng khinh thường loại năng lực kém đúng không, không thì vì sao lại muốn biến thành mèo đen?”
“Vấn đề này có hơi sâu sắc,,” Tùng Cách không hề tức giận, ngẫm nghĩ rồi nói: “Biến thành mèo, là muốn biết thế giới mà người thú nhìn thấy là bộ dạng gì. Quả thực tôi có một chút khinh thường loại năng lực kém, bọn họ chỉ có tình cảm mà không biết đánh trả……”
Chủ khu vực thần tiên phối hợp như vậy, Đường Nghiên Tâm là lần đầu tiên gặp được, hơn nữa cô cảm giác tương lai cũng sẽ không gặp được nữa.
Đường Nghiên Tâm lại hỏi: “Anh cảm thấy biến loại năng lực kém thành người thú, sẽ có thể đủ khiến cho nhân tính và sự mạnh mẽ cùng tồn tại?”
Tùng Cách: “Tôi vốn cho rằng như vậy, nhưng tôi phát hiện ra, nếu giúp loại năng lực kém có được sức lực mạnh mẽ, bọn họ sẽ biến thành “người thú” mới. Thế giới này đã quen dùng bạo lực để giải quyết tất cả các vấn đề, hết thuốc chữa rồi.”
Đường Nghiên Tâm: “Anh có thể trở thành vua, thành lập thế giới mới. Tại sao không thử làm như vậy?”
Đây là câu hỏi chó má gì vậy?
Tùng Cách hiển nhiên thật sự từng suy xét tới vấn đề này, hắn ta trả lời: “Tôi không ngừng thất vọng với thế giới này, cũng không có lòng tin với việc sáng tạo thế giới mới. Theo tôi thấy, vong linh tồn tại còn vô nghĩa hơn cả người thú. Đường Nghiên Tâm…… cô tên như thế đúng không? Vì sao lại cảm thấy hứng thú với những điều này?”
“Ừm”
Đường Nghiên Tâm bất đắc dĩ thở dài: “Có lẽ là do đầu óc tôi bị chập mạch rồi.”
Cũng may cô đã lấy được số điểm mong muốn, bởi vì chủ khu vực trả lời rất nghiêm túc, tích phân lấy được nhiều, có thể nói là vui mừng. Có thể khiến cho cô không còn căng thẳng nữa, hơi thả lỏng đối mặt với thế giới.
Cùng lúc nói xong câu này, Đường Nghiên Tâm cũng đứng lên.
Đây là một tín hiệu chiến đấu bắt đầu.
Tùng Cách còn muốn nói rất nhiều rất nhiều, hắn đối một nhân loại tiểu cô nương thế nhưng sẽ có như vậy mãnh liệt nói hết **, hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng. Nhưng hắn cái gì đều không có nói, cũng đi theo đứng lên.
Nhẹ nhàng nói chuyện bầu không khí nháy mắt biến mất, nồng đậm □□ vị tràn ngập ở toàn bộ cửa hàng trung. Ra tay trước chính là Đường Nghiên Tâm, nàng tay trái cốt đao bay ra, ở Tùng Cách có chuẩn bị dưới tình huống, giống nhau ở hắn trên mặt lưu lại một đạo vết máu, bởi vì tốc độ cũng đủ mau. Lúc này mới hoàn toàn làm Tùng Cách coi trọng lên, nguyên bản trống trơn trong tay xuất hiện hai thanh tản ra màu bạc quang mang đao, ở cốt đao bay trở về thời điểm thành công đón đỡ.
Hai người ngươi tới ta đi, bốn thanh đao va chạm ra vô số hỏa hoa, chờ hai bên sau này lui thời điểm, trên người đều treo màu. Đều là vết thương nhẹ, sẽ không ảnh hưởng hành động.
Đường Nghiên Tâm thở phì phò đem cốt đao về phía sau kéo, liên tiếp ở cốt đao thượng, nhìn không thấy sợi tơ nhanh chóng thu nạp. Tùng Cách lập tức ý thức được không đúng, từ một cái nam hài biến thành một con mèo, thu nhỏ lại thể tích, thuận lợi nhảy ra bẫy rập, hơn nữa tới gần Đường Nghiên Tâm, đem một cây đao đâm vào nàng bụng.
“Ngươi hẳn là nhắm ngay cổ, hoặc là ngực.”
Đường Nghiên Tâm nói.
Nàng ngã xuống thời điểm có Tùng Cách đệm lưng, cũng không có cảm giác được đau đớn. Tiếp theo, nàng đôi tay kéo chặt sợi tơ đem một lần nữa bạch biến thành người Tùng Cách bó đến càng kín mít.
Tùng Cách: “Ngươi vừa mới là cố ý…… Dùng chính mình làm mồi dụ?”
Đường Nghiên Tâm: “Rốt cuộc ngươi phía trước liền gặp qua vũ khí bí mật của ta, chỉ có một bẫy rập đối với ngươi mà nói không đủ dùng, cho nên ta ở chính mình chung quanh cũng che kín sợi tơ. Chỉ cần ngươi tới gần một chút, tạm dừng cái vài giây, ta là có thể đem ngươi bó thành bánh chưng.”
Tùng Cách không dám tin tưởng: “Quá điên cuồng! Ta trên tay cầm đao, ngươi sẽ không sợ vừa mới ra điểm bại lộ liền như vậy chết sao?”
Đường Nghiên Tâm: “Ta không sợ, bởi vì ta biết chính mình nhất định sẽ thắng. Một cái cầu sinh người, tất nhiên có thể thắng một cái muốn chết người.”
Tùng Cách ngây ngẩn cả người.
Hiện tại Tùng Cách là thành nhân thân thể, vừa mới hắn biến thành hài đồng đại khái là muốn làm quyết đấu càng công bằng. Thành nhân phiên bản Tùng Cách, mới là hắn trước khi chết bộ dáng. Bởi vì bị bệnh đau tra tấn mà chết, hắn có chút gầy yếu, nhưng như vậy thân thể cùng hắn ánh mắt mới đáp —— lý trí, kiên định, lạnh nhạt trung lại mang theo một tia bệnh trạng.
Đường Nghiên Tâm cốt đao chống lại lĩnh chủ ngực, ngẩng đầu nhìn về phía chạy tới người…… Cũng tùng một hơi.
Lộ Tầm Nhất trước hết đuổi tới, hắn nhanh nhẹn so Tiêu Hữu Phàm cao rất nhiều, ý nghĩa hắn sẽ chạy trốn so Tiêu Hữu Phàm càng mau. Tuy là có không tầm thường thiên phú năng lực, dùng siêu việt cực hạn tốc độ chạy đến nơi đây, như cũ làm hắn thở hồng hộc.
Vừa mới toàn bộ động vật công ty bách hóa công ty đều tiến vào yên lặng trạng thái, liền thẩm phán đều không thể nhúc nhích. Chỉ có hai người bọn họ không có bị thời gian đông lại, lập tức liền ý thức được Đường Đường nơi đó có biến, tuy rằng ly đánh cuộc kết thúc còn thừa hơn nửa giờ, bọn họ cũng lập tức hành động lên. Hai người bắt đầu sưu tầm Đường Nghiên Tâm tung tích, hiện tại có thể tìm được nàng, cũng không chỉ là chạy qua lầu một lầu 3 về điểm này khoảng cách.
Đường Nghiên Tâm: “Lại đây!”
Hoàn toàn không thể nhúc nhích Tùng Cách không biết vì cái gì đối thủ của hắn sẽ kêu gọi một người khác lại đây, rõ ràng thắng bại đã định, hoàn toàn không cần người thứ ba tham dự chiến đấu.
Tiếp theo, hắn đôi mắt bị một đôi thịt đô đô tay nhỏ cấp che lại.
Tùng Cách: “Ta muốn chết sao?”
“Ngươi muốn chết”
Tùng Cách bỗng nhiên nói: “Ta đem chính mình đao tặng cho ngươi.”
Hắn hai thanh bạc đao hóa thành hai viên xinh đẹp màu bạc đá quý, được khảm tiến Đường Nghiên Tâm chuôi đao bên trong. Như vậy phù hợp, phảng phất hai người vốn dĩ chính là nhất thể.
Đường Nghiên Tâm nhìn rực rỡ hẳn lên cốt đao, nhẹ giọng đối hắn nói: “Hy vọng ngươi ở sinh mệnh cuối cùng một khắc, có thể tưởng một ít vui sướng sự tình.”
Như thế ôn nhu tiểu cô nương làm xẻo ra lĩnh chủ trái tim Lộ Tầm Nhất ghé mắt, hắn rất xa thối lui, đem tinh oánh dịch thấu Trái Tim Vong Linh phân cho sau lại Tiêu Hữu Phàm một nửa.
Trái Tim Vong Linh rời đi Tùng Cách thân thể kia một khắc, Đường Nghiên Tâm liền kết thúc hắn sinh mệnh, được đến từng viên bất đồng hương vị đại phúc, nàng tùy tay nhặt một cái đặt ở trong miệng, so lần trước ăn qua chocolate đại phúc càng mỹ vị. Chế tác này nói đồ ngọt đầu bếp như là thay đổi một người, khiến cho đồ ăn nhập khẩu tư vị không chỉ có chỉ là đồ ăn bản thân thơm ngọt trơn trượt, mà nhiều ra dùng đầu lưỡi có thể nhấm nháp ra tới hy vọng, vui sướng, hạnh phúc cùng lực lượng.
Đây là Đường Nghiên Tâm sở ăn qua vong linh bên trong, lực lượng nhất sung túc, hương vị tốt nhất.
Hắn là cam tâm tình nguyện bị chính mình giế t chết…… Hơn nữa thật sự có nghe nàng lời nói, ở sinh mệnh cuối cùng một khắc hồi tưởng đều là vui sướng sự tình.
Đường Nghiên Tâm rũ xuống đôi mắt, thật dài lông mi che khuất nàng đáy mắt sở hữu cảm xúc.
“Thích, như vậy nghe lời…… Thật là phiền đã chết!”
=……=
【 hai cái tiểu bằng hữu đối thoại, không thể nói là tự tự châu ngọc…… Có lẽ là bọn họ chi gian bầu không khí quá đặc biệt, ta nghe cảm thấy rất có ý tứ! 】
【 ta có điểm lo lắng, xem Đường Đường phía trước biểu hiện, sức chiến đấu hẳn là không tồi. Cần phải chính diện cùng lĩnh chủ quyết đấu, nàng thật sự có thể chứ? 】
Mười phút sau!
【 ta chỉ cần biết đây là cái đáng yêu tiểu bằng hữu, lại không biết nàng kỳ thật là che giấu đại lão 】
【 quả nhiên áp súc mới là tinh hoa 】
【 chỉ có ta cảm thấy Đường Đường cùng lĩnh chủ đối thoại trong bình tĩnh mang theo không thể miêu tả ý vị sao? 】
……
【 đương cá mặn liền tính, còn ở thời khắc mấu chốt sát ra tới cướp lấy lao động trái cây…… Đường Đường vẫn là cái hài tử, hai cái đại nam nhân có xấu hổ hay không! Mau yên tâm này viên Trái Tim Vong Linh, làm ta khuê nữ tới! 】
【…… Vốn dĩ ở địa cầu phòng phát sóng trực tiếp nhìn đến quá vô số loại fans, lão bà phấn, lão công phấn thường thấy, thân mụ phấn ít có! [ cá mặn đồng đội vô tình vô sỉ vô cớ gây rối ]】
【 kinh! Hai đại nam nhân lừa gạt vô tri tiểu nữ hài, làm nàng công tác không cho tiền lương còn đoạt nàng đồ ăn —— đây là đạo đức chôn vùi vẫn là nhân tính vặn vẹo [ xoay người cá mặn đi tìm chết đi tìm chết ]】
Tất cả đều là lên án công khai hai cái đồng đội, tiếp theo ——【 ta ¥%……& lại là mosaic 】