Edit: Xiao Yi.
Về chuyện có tha thứ cho Tần Tuyển hay không, tạm thời Hứa Thanh Ca không có chủ ý. Khi nghe thấy cậu anh nói thích mình, cảm xúc của cô đối với Tần Tuyển đã biến đổi từ giận dỗi sang ngọt ngào. Đây là loại cảm xúc cực kỳ mâu thuẫn và rối rắm, cho nên cô gọi điện thoại xin ý kiến của chị Thanh Hoan.
Nhưng người nghe máy lại là Hứa Nhàn Nguyệt.
Hứa Thanh Ca vốn dĩ đang chuẩn bị nói, lúc này nghe thấy ngữ điệu nhởn nhơ của chú nhỏ, lập tức không xin ý kiến gì nổi. Cô lẩm bẩm hỏi: "Chị Thanh Hoan đâu rồi ạ? Sao chú lại nghe máy thế?"
Hứa Nhàn Nguyệt hả dạ nói: "Ngoan Ngoãn chia tay với Kiều Kiều nên khóc rồi."
Ngoan Ngoãn là nhũ danh của chị Thanh Hoan, nhũ danh của Phó Nhất Ngôn là Kiều Kiều.
Hứa Thanh Ca: "..."
Cô không tin hai người họ sẽ chia tay đâu, bởi vì gia đình hai bên của họ ghép họ thành đôi từ bé rồi.
Hứa Nhàn Nguyệt cố ý nói: "Tại vì Phó Nhất Ngôn đã từng lừa Thanh Hoan một lần rồi, bây giờ còn lừa nữa làm con bé không chịu nổi, lập tức chia tay. Đàn ông ấy à, chỉ được cái miệng lừa người gạt quỷ thôi, không được tin họ dễ dàng nha. Đúng rồi, Ngọt Ngào gọi cho con bé có việc gì không?"
Hứa Thanh Ca gật gù chui vào trong chăn, cắn chăn như cắn đầu y. Rõ ràng biết là y đang cố tình trêu mình, nhưng cô vẫn bị trêu tức, trầm giọng nói: "Không có gì ạ, chỉ là chúc mừng năm mới chị ấy thôi."
Hứa Nhàn Nguyệt giống như ông thầy xem bói mù, sau khi bấm tay tính toán, y cất giọng hỏi: "Có phải cháu đang do dự có nên tha thứ cho anh trai nhỏ hàng xóm, đúng không? Muốn tha thứ, hay không tha thứ vậy?"
Hứa Thanh Ca muốn cúp điện thoại, trong lòng tưởng như đời này của mình không có nổi bạn trai mất. Bởi vì đối với chuyện yêu đương của cô và chị Thanh Hoan, Hứa Nhàn Nguyệt rất hưởng thụ, rất kỳ quái.
Hứa Nhàn Nguyệt là giáo sư Đại học, được hưởng sự giáo dục và có năng lực thuyết phục người khác. Y cười khẽ, tẩy não Hứa Thanh Ca, "Để chú dạy cho cháu, tuy rằng Thanh Hoan ngốc, nhưng lúc trước cũng giận Phó Nhất Ngôn cả một học kỳ. Cháu xem kết quả là gì? Chính là Phó Nhất Ngôn không dám lừa Thanh Hoan nữa, càng không dám trêu con bé, cháu nói có đúng không?"
Hứa Thanh Ca suy ngẫm.
Hứa Nhàn Nguyệt cảm khái nói: "Cậu thanh niên kia ấy à, cháu phải làm cho nó biết là cháu cũng có tính tình mới được. Có thể kiên quyết không tha thứ cho cậu ấy chính là cháu nắm được cậu ấy trong tay, chứ đừng để cậu ấy nắm cháu trong tay."
Hứa Thanh Ca bắt đầu cảm thấy chủ nhỏ nói đúng.
Cuối cùng, Hứa Nhàn Nguyệt hỏi: "Ngọt Ngào này, ít nhất cháu phải giận cậu ta đến năm sau, nhớ chưa? Với lại cháu đừng nói với cậu ta câu nào hết, có gì thì qua năm rồi nói."
Cứ như vậy, Hứa Thanh Ca bị Hứa Nhàn Nguyệt tẩy não thanh công. Cô cũng cảm thấy bốn chữ "qua năm rồi nói" cực kỳ có lý. Cô mới thả anh ra khỏi danh sách đen thôi, chưa có ra ngoài dạo phố với anh đâu.
Tần Tuyển ở nhà, cách một cánh cửa, anh không thể dẫn cô đi chơi được, chỉ đành nằm trên sofa trong nhà mình, chơi với một mèo một chó, nhắn tin Wechat với Hứa Thanh Ca.
Tần Tuyển: 【Tiểu Thanh Ca à, tối hôm giao thừa có thể ra đi chơi với anh không? *làm ơn*】
Hứa Thanh Ca: 【Không thể ạ *hừ, quay người bỏ chạy*】
Tần Tuyển nhìn icon mà cô gửi tới, trong đầu nhớ lại hình ảnh cô quay người bỏ chạy. Chân cô ngắn nên chạy không được nhanh, lúc cô cố chạy, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ giận dỗi đáng yêu.
Nhớ lại Tiểu Thanh Ca đáng yêu như vậy, Tần Tuyển không nhịn được cười, ngón tay ấn mi tâm, cười khẽ. Giọng cười của anh trầm thấp, hai mắt nhìn điện thoại ẩn hiện nhu tình, là nụ cười câu tâm người khác, cũng là nụ cười tao nhã.
Lữ Hỉ Doanh ngồi trên sofa quạt cái quạt trong tay. Trên cây quạt in hình một cô gái đẹp mặc sườn xám, Lữ Hỉ Doanh cũng mặc sườn xám, trên mặt lộ ra u buồn.
Bởi vì Tần Tuyển trêu chọc Tiểu Thanh Ca mà khiến bà than ngắn thở dài. Con người của Tần Tuyển rất xấu, lại thiếu đạo đức nứa, bé con Tiểu Thanh Ca đơn thuần như thế có khi nào sẽ bị con bà nắm chặt trong tay không?
Bà đau lòng cho Tiểu Thanh Ca quá!
"Con trai," Lữ Hỉ Doanh ôm lấy mèo con mềm mại trong ngực Tần Tuyển, hỏi: "Con không thấy Tiểu Thanh Ca còn nhỏ à? Sao con vẫn không biết xấu hổ mà có ý đồ với con bé thế hả?"
Tần Tuyển suy nghĩ, sắc mặt ôn hoà, ngữ điệu cũng ôn hoà, tốc độ nói chậm rãi như ngôi sao nam đang nói chuyện: "Có thể là vì con rất chó chăng?"
Lữ Hỉ Doanh: "..." Còn biết thân biết phận đấy!
Đêm giao thừa.
Nhà họ Hứa đến nhà ông bà nội ăn Tết, mà ông bà nội ở nhà Hứa Nhàn Nguyệt, cho nên cả Hứa Thanh Ca, Hứa Thanh Hoan vẫn ăn Tết cùng chú nhỏ, đại gia đình cười nói rất náo nhiệt.
Ba mẹ của Tần Tuyển đã ly hôn, đương nhiên anh sẽ không đến Tần gia để ăn Tết. Còn ông bà ngoại thì ở thành phố khác, cho nên Tần Tuyển ở lại công ty làm việc tới 29 Tết mới nghỉ. Lữ Hỉ Doanh ngại lái xe sẽ làm nhiều người không thích, cho nên bà chỉ đưa Tỷ Tỷ và Muội Muội đi ngắm đường phố sôi động ngày Tết.
Mẹ con hai người trái phải đều ở bên nhau, cho nên ăn Tết ở đâu cũng là đoàn viên thôi.
Bảy giờ tối, TV phát trực tiếp chương trình Tết Âm lịch, Lữ Hỉ Doanh nằm với hai đứa Tỷ Tỷ và Muội Muội xem TV, Tần Tuyển làm hoành thánh rất nhiều, sau đó cởi bao tay nhào bột ra rồi nhắn tin cho Hứa Thanh Ca:
Tần Tuyển: 【Em đang lướt Weibo à?】
Hứa Thanh Ca: 【Không ạ, Hội trưởng Hội âm nhạc hẹn em ra ngoài, em ra cửa đây *khách sáo vẫy tay*】
Tần Tuyển lập tức buông hết hoành thánh xuống, rửa tay rồi thay quần áo, đi ra ngoài. Lữ Hỉ Doanh đuổi theo tới cửa, "Con trai, lát nữa ăn cơm rồi còn đi đâu thế?"
Tần Tuyển đứng ở cửa, mặc một cái áo gió khá dài, dáng vẻ đường hoàng. Anh chỉnh cổ áo lại, "Mẹ ăn trước đi, tối nay con về."
Hiếm khi Lữ Hỉ Doanh nghe thấy ngữ điệu nghiêm túc của con trai. Từ trước đến giờ, Tần Tuyển vẫn luôn bình tĩnh, vừa có một chút lười biếng và thiếu đạo đức, chỉ có bề ngoài là giả văn nhã thôi.
Lúc này anh lại nghiêm túc như vậy, khiến cho Lữ Hỉ Doanh kinh hãi, trực giác mách bảo cho bà rằng đã có chuyện lớn xảy ra, "Rốt cục có chuyện gì thế con?"
Giọng nói của Tần Tuyển có hơi không kiên nhẫn, "Con dâu của mẹ được người khác tỏ tình, con trai của mẹ phải đi cướp cô ấy về."
Lữ Hỉ Doanh: "???"
Vậy mà vừa nãy bà còn tưởng rằng chuyện động trời gì mới xảy ra cơ đấy???
Nhưng Tiểu Thanh Ca mềm như bơ vậy, giọng nói cũng ngọt, tính cách đáng yêu, người thích cô nhất định rất nhiều. Quả thật
Tần Tuyển phải chạy đi cản, nếu không cô bị người khác chiếm được thì phải làm sao bây giờ?
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Lữ Hỉ Doanh nói: "Con trai, mẹ ăn trước, không đợi con đâu. Con yên tâm đi cướp con bé về đi."
Tần Tuyển: "..."
Nhà của Thẩm Tân Tuyền cũng ở thành phố này, cho nên gọi Hứa Thanh Ca xuống lầu với lý do là Hội âm nhạc có chuẩn bị quà mừng năm mới cho hội viên. Bình thường, Thẩm Tân Tuyền vốn đã nhiệt tình, từng mời cô đến đêm hội âm nhạc, còn đưa cô tới Nhạc viện nghe giảng nhạc, cho nên Hứa Thanh Ca không suy nghĩ nhiều, lập tức mặc thêm áo ấm rồi đi ra ngoài.
Nhưng sau khi xuống lầu, không thấy được Thẩm Tân Tuyền, cô mới nhớ ra hình như bản thân sai địa điểm rồi, lập tức gọi điện cho Thẩm Tần Tuyền, nói: "Hội trưởng, có phải anh đang ở dưới lầu nhà em không ạ? Em đang ăn Tết ở nhà chú nhỏ, không có ở nhà. Cảm ơn quà của Hội âm nhạc nhé, nhưng mà..."
"Em có tiện nói cho anh địa chỉ của nhà chú nhỏ không?" Thẩm Tân Tuyền ngắt lời cô, "Thật ra tụi anh cũng không muốn chôn chân ở nhà, dù sao cũng ra ngoài rồi, tụi anh lái xe đi dạo cũng được."
Hứa Thanh Ca không suy nghĩ nhiều, "Thôi được, em gửi địa chỉ cho, đúng rồi Hội trưởng, năm mới vui vẻ ạ."
Thẩm Tân Tuyền cười nói: "Bây giờ nói chúc mừng thì hơi sớm rồi, em về phòng trước đi, lát nữa anh qua."
Hứa Thanh Ca lại trở vào nhà, cả người mang theo khí lạnh. Hứa Nhàn Nguyệt đang cầm điện thoại nhắn Wechat, Hứa Thanh Hoan cũng đang cầm điện thoại nhắn Wechat.
Cho nên cô ngồi xuống giữa hai người, gối đầu lên đùi của chị Thanh Hoan, gác chân lên người chú nhỏ, nằm ở giữa hai người, cũng lấy điện thoại ra chơi game.
Trong phòng bếp, mấy người lớn còn đang bận rộn chuẩn bị cơm tất niên.
Hứa Thanh Hoan cúi đầu nhìn cô, "Vừa nãy ai tìm em thế?"
Hứa Thanh Ca lén nhìn chú nhỏ một cái, khẽ đáp: "Dù sao cũng không phải là anh trai nhỏ hàng xóm ạ."
Hứa Nhàn Nguyệt nghe thấy thì cười, "Cháu đang nói chuyện với ai đấy? Nói với chú à?"
Hứa Thanh Ca khẽ "hừ" một tiếng, đạp một chân lên người y. Cô luôn có cảm giác bị chú nhỏ lừa dối cái gì, hẳn là Tần Tuyển không dám lừa cô nữa đâu, hẳn là cô nên tha thứ cho anh.
Nhưng mà... kệ đi, năm sau rồi nói.
Hứa Thanh Ca suy nghĩ, sau đó cầm máy ảnh chụp lại người lớn trong bếp, chụp Hứa Nhàn Nguyệt, chụp Hứa Thanh Hoan.
Kết quả thi đấu nhiếp ảnh sẽ được công bố vào ngày tám tháng sau, trước đây Hứa Thanh Ca không có tự tin, nhưng sau khi chụp Tần Tuyển, tự nhiên cô lại có tự tin rằng mình có thể đoạt giải.
Giải thưởng là có được Wechat của thầy Ngộ Khanh, cô có thể ngày ngày học hỏi anh ấy kỹ xảo chụp ảnh, còn có thể xem vòng tròn bạn bè của anh ấy.
Ngoài cửa sổ không ngừng vang lên tiếng pháo hoa, lúc nhận được điện thoại của Thẩm Tân Tuyền, cô vẫn chưa cởi máy ảnh vẫn còn đeo trên cổ xuống. Sau khi mặc thêm áo khoác rồi đi ra, cô lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh sợ.
Thẩm Tân Tuyền tới cùng mấy thành viên khác trong Hội âm nhạc, trên mặt đất bày nến hình trái tim, Thẩm Tân Tuyền đứng ở phần rải đầy hoa hồng chính giữa, mọi người xung quanh còn cầm pháo hoa, dáng vẻ giống như chuẩn bị đốt pháo hoa để tỏ tình.
Trong lúc nhất thời, Hứa Thanh Ca phản ứng rất chậm. Là Thẩm Tân Tuyền hiểu lầm cái gì, đúng không? Sao tự nhiên Thẩm Tân Tuyền lại làm đến mức này?
Hứa Thanh Ca vô thức lùi ra sau, "Hội trưởng, chuyện này... tôi..."
Lời còn chưa dứt, hội viên Hội âm nhạc đã đốt pháo hoa, từng trái bắn lên không trung. Thẩm Tân Tuyền đi tới gần cô, "Thanh Ca, anh thích em. Em có thể đồng ý làm bạn gái của anh, cho anh cơ hội được không?"
Hứa Thanh Ca cứng đờ người mà nhìn Thẩm Tân Tuyền. Cả đời này của cô chưa từng xấu hổ như vậy...
Lần trước cô bị Tiền Tĩnh gọi tới hàng ăn kia để Trạm trưởng Trạm quảng bá hoạt động, Trình Vũ tỏ tình. Lúc đó có Tần Tuyển giúp cô chống đỡ, nhưng bây giờ không có anh ở đây... Đột nhiên cô cực kỳ hi vọng Tần Tuyển xuất hiện ngay bây giờ để giúp cô chống đỡ.
Mấy hôm trước, lúc Tần Tuyển gọi mấy người ở công ty đến đốt pháo bông, trong lòng cô tràn đầy bất ngờ lẫn vui vẻ, khoé môi còn vô thức không nhịn được cười.
Nhưng bây giờ, đối mặt với Thẩm Tân Tuyền, cô không có nổi một chút vui vẻ, chỉ thấy áp lực mà thôi.
Vào đêm giao thừa lại từ chối lời tỏ tình của Hội trưởng Hội âm nhạc thì nghĩ thế nào, cô cũng thấy Thẩm Tân Tuyền đáng thương.
Tại sao Thẩm Tân Tuyền lại muốn tỏ tình vào đêm giao thừa cơ chứ...
Trong lúc cô rối trí, thời gian như ngừng trôi, pháo hoa tan ra giữa bầu trời đêm, chỉ trong nháy mắt, mọi thứ như rực sáng, sắc màu rực rỡ phủ xuống gương mặt của Hứa Thanh Ca và Thẩm Tân Tuyền.
Trong mắt của cô là rỗng tuếch, còn vẻ mặt của Thẩm Tân Tuyền lại tràn đầy mong đợi.
Hứa Thanh Ca cố gắng suy nghĩ xem phải từ chối Thẩm Tân Tuyền thế nào mới khiến cậu không xấu hổ. Nhưng cô mở miệng ra sao cũng làm Thẩm tân Tuyền khó chịu, cuối cùng không nghĩ được cách nào.
Bởi vì đêm giao thừa lại từ chối lời tỏ tình của người ta, bất luận thế nào cũng làm người đó đau lòng.
Hứa Thanh Ca lại nghĩ đến Tần Tuyển. Nếu bây giờ có anh ở đây thì tốt rồi, nhất định anh sẽ có thể giải quyết cảnh tượng xấu hổ này dễ như trở bàn tay.
Bất chợt...
Eo của đột nhiên bị ai đó ôm lấy, bên tay cũng truyền đến giọng cười khe khẽ, ngữ điệu khi nói chuyện của người đó còn mang theo một chút hư hỏng, "Tiểu Thanh Ca, em không cảm thấy cậu ta không bằng một phần mười anh trai nhỏ của em sao?"