Hai mắt của Lý Cảnh Chiêu chập chờn cố đấu tranh giữa những luồng sáng, hắn nhíu lại mấy lần mới có thể thuận lợi mở ra.
Trần nhà hiện rõ một mảng trắng xóa khiến đôi con ngươi lâu ngày không hoạt động chói loà.
Hắn giơ tay lên vò loạn trên mặt mình, những sợi dây thần kinh dưới lớp da mỏng giật tưng lên sản sinh ra vô vàn ức chế.
“Giám đốc… giám đốc, anh bị sao thế?”
Tống Văn khom sát người xuống tiếp tục gọi khẽ, thấy biểu hiện của người đối diện hơi bất thường hắn đã định ấn chuông báo gọi bác sĩ đến, nhưng Lý Cảnh Chiêu lại đột ngột mở to mắt ra nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.
“Anh có thấy đau nhức ở đâu không?” Chợt nhớ tới những di chứng mà bác sĩ đã nói trước đó Tống Văn liền cẩn thận dò hỏi: “Giám đốc… có biết tôi là ai không?”
Con ngươi màu nâu đen khẽ động, Lý Cảnh Chiêu nghiêng đầu nhìn qua, lúc này hắn mới hay trong phòng còn có thêm một người nữa.
Thần trí trong hắn tụ rồi lại tan, mất khoảng vài giây mới có thể mấp máy hỏi:
“Cậu… là ai?”
Hồn vía của Tống Văn như vừa bay đi mất, hắn sụp xuống nửa quỳ nửa ngồi bên mép giường, thất kinh nói dồn dập:
“Tôi là Tống Văn, là trợ lý thân cận của anh đây.
Giám đốc, anh có nhớ mình là ai không?”
Lý Cảnh Chiêu bóp chặt ấn đường, cố moi móc mọi thông tin trong có não mình làm cho cơn đau đang nằm im bất chợt hoành hành khiến hắn phải ngồi bật dậy ôm đầu để kiềm chế nó lại.
Trong cơn bấn loạn hắn ngẩng mặt lên, kích động hỏi:
“Tử Di đâu? Đã tìm được cô ấy chưa?”
Lo lắng trong lòng Tống Văn đã có thể cởi bỏ được đôi chút, còn nhớ người chắc là đầu óc không có vấn đề gì.
Hắn ta ngó ra cửa lần nữa đảm bảo không bị ai phát hiện mới ghé sát lại gần bức xúc trả lời:
“Giám đốc còn lo cho cô ta làm gì nữa! Lạc Tử Di và Lý An Thành cấu kết với nhau lừa gạt anh để chiếm đoạt Hoàng Phổ, bây giờ hắn đã ôm trọn cả tập đoàn Âu Á leo lên ghế chủ tịch ngồi rồi!”
Từng thớ thịt trong người Lý Cảnh Chiêu tê rần, chỗ nào trên thân thể cũng đau nhức, kể cả hai bên lỗ tai cũng ù ù nghe không rõ, hắn nín thở dè dặt hỏi:
"Lý An Thành… còn sống à?’
“Đúng vậy.
Báo chí đăng tin đầy rẫy ở trên mạng, chuyến bay ấy hắn ta không có mặt, là do nhiễu loạn dữ liệu hệ thống nên tên của hắn mới xuất hiện trong danh sách báo tử thôi.”
Có quá nhiều thông tin truyền tới nên Lý Cảnh Chiêu không kịp tiếp nhận, hắn tạm thời bỏ qua chuyện “người chết sống lại”, kéo khuỷu tay của Tống Văn, gấp gáp hỏi:
“Tử Di bị hắn ta uy hiếp có phải không, cô ấy sao rồi? Có khoẻ không? Có an toàn không?”
Giọng của hắn lớn quá Tống Văn phải ra hiệu giảm âm lượng lại rồi ngồi xuống bên cạnh từ từ diễn giải:
“Giám đốc, tôi đã nói rõ ràng như thế rồi mà anh vẫn không hiểu sao? Lạc Tử Di chẳng bị ai bắt cóc cả, cô ta và Lý An Thành ở cùng một phe, Hoàng Phổ đã sáp nhập với Hoàng Kim rồi, các nghệ sĩ và nhân viên chủ lực của ta đã ký hợp đồng với Hoàng Kim từ trước khi anh sang tên cho cô ta nữa.
Bộ phim Nhân sinh phù thế cũng đã công bố lại ngày khởi quay, bọn họ đang hả hê vì đã loại bỏ được anh chứ làm gì có chuyện bị uy hiếp!”
Ý thức của Lý Cảnh Chiêu đứng sững lại, thịt da đau còn tim thì quặn thắt, hơi thở trở nên nặng nề, phải bấu chặt lấy ngực mới có thể tỉnh táo mà mở to mắt nhìn rõ xung quanh.
Hắn cố chấp với những đức tin tồn tại trong lòng, vội bước xuống giường, thiết bị trên người kết nối với máy monitor rơi ra, hắn chẳng màng tới bản thân, khó nhọc lên tiếng:
“Không phải đâu… không phải đâu! Hôm đó Tử Di đã gọi điện cho tôi để cầu cứu, chắc chắn là tên khốn kia đã ép buộc cô ấy rồi.
Tôi phải đi giải cứu cô ấy, tôi…”
Lý Cảnh Chiêu đi chưa quá hai bước đã đổ người ngã xuống sàn, những vết thương trên người gì chặt thân thể khiến hắn rít lên đau đớn.
Tống Văn nhanh chóng đỡ hắn dậy, chậc lưỡi thở dài:
“Anh đang bị thương nặng thế này còn muốn đi đâu, vả lại ở bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm, không thể để cho bọn