Sau một đêm say, dường như lục phủ ngũ tạng và các khớp cơ đều bị tổn thương nặng nề, nên chỗ nào trên người cũng rơi vào trạng thái ê ẩm.
Ái Nghi mệt mỏi trở mình, ưỡn người vươn vai một cái, chợt có thứ gì đó đụng vào xương hông, cô lười mở mắt nên cứ vô tư đưa tay sờ, dự định trong đầu là ném thứ vướng víu đó đi để tiếp tục ngủ nhưng khi da tay tiếp xúc với "vật thể lạ to cứng" kia thì cô tỉnh cả ngủ.
Giữ nguyên hiện trạng, Ái Nghi từ từ mở mắt rồi chậm rãi nhìn xuống thứ mà mình đang chạm vào, tuy cách một lớp vải nhưng cái nóng mà cô đang cảm nhận được có thể bỏng cả tay, tròng trắng trong mắt cô đã sắp rơi ra ngoài khi mà não bộ đã xác định được đó là thứ gì và chủ nhân của nó là ai.
Cô như bị điện giật vội vàng thu tay về, cố chấn tỉnh đầu óc để xác định tình hình hiện tại.
Ngước mắt lên thì ngay lập tức nhìn thấy góc cạnh trên giương mặt của Lý An Thành, mà cúi xuống thì bắt gặp bàn tay của anh luồn vào trong áo ngủ ôm lấy eo của cô vô cùng thân mật.
Dường như toàn bộ chất lỏng màu đỏ trong cơ thể đã trào lên cổ họng, ngay lúc này Ái Nghi có thể phun ra một ngụm máu.
Cô nghiến hàm răng, dứt khoát trở mình, vươn tay bóp lấy cổ Lý An Thành điên cuồng lắc mạnh.
"Lý An Thành! Anh chết chắc rồi, hôm nay tôi sẽ đắp mộ cho anh…!!!"
Đầu của Lý An Thành bị đập vào nệm sofa không thương tiếc, nếp nhăn trong não anh đã sắp được ủi phẳng ra.
Bị tra tấn bất ngờ, hai mắt anh khó chịu nheo lại, nhanh nhẹn nắm lấy hai cánh tay của "hung thủ", chỉ bằng một cái xoay người thế trận đã đổi chiều.
Anh nằm hẳn trên người Ái Nghi, giữ lấy hai tay để cô thôi làm loạn, nhìn đôi mắt hồ ly đã sắp hóa thành báo đốm, anh vờ như không biết gì, vô tội hỏi:
"Mới sáng sớm cô nổi điên cái gì thế?"
"Anh đang giả ngốc sao? Ai cho anh ôm tôi, ai cho anh nằm cùng với tôi?"
Ái Nghi gào lên, cố hết sức giãy dụa nhưng chẳng ăn thua.
Lý An Thành ghìm chặt lấy cô, trán nhăn lại tỉnh bơ bào chữa:
"Cô gái à, ai nằm cùng với cô chứ! Tôi còn phải hỏi ngược lại là tại sao cô lại có mặt tại chỗ ngủ của tôi đấy.
Lần trước là ở trên giường, lần này ở sofa, nếu cô thèm muốn tôi quá thì cứ nói thẳng một tiếng, tôi không từ chối đâu."
Mắt anh rũ sâu, không để lộ chút sơ hở nào, còn làm bộ dáng giống như mình mới là người bị hại.
Ái Nghi ngưng vùng vẫy, đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi xác định rõ là mình đang nằm trên sofa thì bắt đầu nghi ngờ liệu mình đúng hay Lý An Thành giở trò bịp bợm?
"Cô phải biết ơn vì người nằm cạnh cô là tôi mới phải, nếu là kẻ khác thì cô đã bị ăn sạch sẽ từ lâu rồi, không có cơ hội mà gào la đâu." Thấy cô còn không tin tưởng, anh bóp lấy cái môi nhỏ của cô, tốt bụng nhắc nhở:
"Nếu còn ở đây ăn vạ thì họp báo ra mắt phim sẽ không có mặt diễn viên chính đấy."
Ái Nghi giật mình, lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng, cô đẩy mạnh Lý An Thành rồi nhảy xuống sofa, sửa lại chiếc áo ngủ đã vén cao tới bụng, hung hăng chỉ thẳng mặt anh, lớn tiếng đe doạ:
"Chuyện này vẫn chưa xong đâu, anh cứ đợi đó tôi sẽ xử tội anh sau."
Cô quay phắt người chạy vào phòng lục tìm bộ váy hôm qua trợ lý đoàn phim đưa cho mình rồi phi như bay vào phòng tắm.
Cửa bị đóng "rầm" một cái, Lý An Thành ngồi tại chỗ khổ sở nhìn xuống giữa hai chân mình, cảm giác ấm nóng ban nãy còn hết sức chân thực, anh ngửa cổ thở hắt ra, dường như có sợi dây thần kinh nào đó đã nổ tung rồi.
Lúc Ái Nghi tắm xong thì Lý An Thành ở bên ngoài cũng đã vệ sinh cá nhân sạch sẽ.
Cô giống như một vận động viên điền kinh không ngừng chạy nước rút, nhanh chóng ôm một đống mỹ phẩm thả xuống sofa, quên mất cơn nóng giận long trời lở đất vừa rồi, lôi kéo Lý An Thành ngồi xuống.
"Nhanh lên nhanh lên, trễ rồi