Sáng hôm sau Ái Nghi dậy sớm, tranh thủ lúc Lý An Thành còn chưa rời khỏi phòng liền nhanh chóng nhét áo của Lý Cảnh Chiêu vào trong túi xách, mặc dù cô biết rõ mình không hề làm chuyện trái với lương tâm nhưng hoàn cảnh này chẳng khác nào đang lén lút bắt cá hai tay cả.
"Em đang làm gì vậy?"
Ái Nghi giật thót người, túm chặt dây túi xách, vội vàng điều chỉnh cảm xúc rồi quay lại nhìn người ở sau lưng, tươi cười trả lời: "Không có gì, em chuẩn bị đi làm thôi."
"Đi sớm vậy sao?" Lý An Thành liếc nhìn độ phồng bất thường trong túi xách của cô, tò mò hỏi:
"Em giấu gì trong đó vậy?"
"Kịch bản của em." Ái Nghi cười cười, ôm lấy cánh tay của anh, biểu cảm trên mặt không có điểm nào bất thường.
"Phim mới sắp khai máy rồi nên tổ làm phim và diễn viên tham gia phải họp sớm để bàn bạc về tiến trình khởi quay.
Anh ăn sáng một mình nha, em ăn ở công ty."
Cô nói thật nhanh rồi buông tay anh muốn mau chóng chuồn đi để không bị vặn hỏi, nhưng chân chỉ mới vừa nhấc lên thì anh đã kéo về ôm chặt lấy eo.
"Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi đấy! Lát nữa anh sẽ rời khỏi đây trước, chiều nay tan làm thì về thẳng nhà của chúng ta, không cần dọn đồ cứ bỏ hết lại đây, anh sẽ mua mới lại toàn bộ cho em.
Giấy tờ tùy thân đã được làm xong rồi, Tiêu Gia sẽ đưa cho em trên đường tới công ty."
Ngực của Lý An Thành áp sát vào lưng của Ái Nghi, kề môi gần vành tai của cô, thì thầm thật khẽ:
"Chồng tương lai của em ở nhà chờ, không được liếc mắt đưa tình bất cứ ai có biết chưa?"
Mỗi khi anh hạ giọng trầm thấp đều có ý tứ gửi gắm theo cùng, Ái Nghi không biết rõ nó là gì nhưng vì đang có chuyện giấu diếm nên càng chột dạ hơn.
Cô xoay người, ôm lấy gương mặt anh, tươi cười nũng nịu:
"Ngoài kia làm gì có người đàn ông nào vượt trội hơn anh cơ chứ! Anh về trước đi em sẽ về sau.
Vậy nhé!"
Ái Nghi kiễng chân hôn phớt lên môi Lý An Thành một cái rồi vội vàng rời đi, còn không quên túm lấy túi rác trong góc bếp, vẫy vẫy tay với anh mới ra khỏi nhà.
Hương nước hoa dịu nhẹ của cô còn vương lại, thoảng trên da anh rồi lan trong không khí, sau đó thì tan biến chẳng còn gì.
Lý An Thành thoáng chút chơi vơi, nhớ tới đoạn tin nhắn báo cáo của Tiêu Gia tối đêm qua anh lại thấy bất an trong lòng.
Cô gái của anh nói rằng mình tên là Lâm Ái Nghi, hai mươi hai tuổi, quê ở thành phố Hoa Lâm, nhưng khi Tiêu Gia nhờ cán bộ ở phòng hộ tịch tra thử thì hoàn toàn không có người này trong hồ sơ, nói cách khác là không hề tồn tại.
Đối với anh việc gì có thể giải quyết bằng tiền thì đều không khó khăn, thậm chí là cho một người không thật được có quyền công dân chính đáng, nhưng anh chỉ thắc mắc một điều: Lâm Ái Nghi có thật sự là Lâm Ái Nghi?
Người yêu bé nhỏ của anh...!là ai trên trần đời này?
***
Ái Nghi lái xe khỏi chung cư một lúc thì gặp Tiêu Gia đậu xe đợi bên vệ đường, để không bị người khác chú ý, anh ra hiệu cho cô hạ cửa xe rồi ném tập tài liệu vào bên trong, sau đó vượt lên cô nhanh chóng rời khỏi.
Túi hồ sơ đựng đầy đủ các loại giấy tờ tùy thân, ngày tháng năm cấp giấy ở mặt sau ghi là bốn năm trước, nguyên quán đã thay đổi, mộc đỏ được in rõ ràng, hoàn toàn không khác giấy tờ thật.
Nếu Lý Cảnh Chiêu không nghi ngờ thì sau này cô lật lọng muốn hủy hợp đồng hắn cũng đừng hòng mà bắt cô bồi thường thiệt hại.
Ái Nghi nhanh chóng lái xe tới công ty rồi lên thẳng tầng bốn gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Tống Văn mở cửa cho cô rồi đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lý Cảnh Chiêu bảo cô ngồi xuống bàn trà, nhẹ cười hỏi:
"Tìm anh có chuyện gì sao?"
"Áo của anh em đã giặt sạch rồi, cảm ơn anh đã cho em mượn nhé." Ái Nghi đặt chiếc áo vest màu đen lên bàn, hương thơm nhẹ bay thoang thoảng, không phải mùi nước xả vải mà là mùi nước hoa cô cố tình xịt lên.
Lý Cảnh Chiêu cầm áo lên rồi khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi của mình, môi nhẹ nâng, khẽ nói: "Nếu em