Hai người cứ đứng ở cửa ôm ấp mãi chẳng chịu buông, đến khi nắng chiều đã khuất khỏi chân trời Lý An Thành mới nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, anh giục Ái Nghi đi tắm để mình còn nấu tiếp bữa tối.
Căn hộ nhỏ quạnh quẽ đã được lấp đầy hơi ấm, có màu lửa bếp, có tiếng nói cười của người thương.
Như thế này… mới gọi là "nhà".
Mấy ngày Ái Nghi đi vắng nơi này chẳng khác biệt nhiều, ngoại trừ giường ngủ được đổi thành cái rộng hơn, ở trên có thêm một cái gối, ga nệm đã thay mới, cạnh cửa sổ còn đặt một bàn trang điểm, bên trên có đầy đủ những loại mỹ phẩm cô hay dùng, tủ quần áo chất mấy túi thời trang cỡ lớn vẫn chưa khui, bên trong đều là váy đầm, giày cao gót, kích cỡ vừa vặn với cô, không xê dịch size nào.
Ái Nghi có cảm giác giống như mình vừa mới gả về nhà chồng, mà anh chồng này rất dịu dàng và chu đáo, những thói quen, sở thích của cô anh đều để ý đến từng chi tiết nhỏ.
Chính lúc này cô chợt nhận ra, điều tuyệt vời nhất sau khi mình sống lại không phải là có cơ hội trả thù, mà là được quen biết chàng trai tên Lý An Thành.
Được bên cạnh anh, yêu anh, xem như lần chết oan ức đó của cô cũng chẳng có gì là uổng phí…
Sau bữa tối, Ái Nghi về phòng trước, điện thoại ở trên bàn báo tin nhắn đến, cô mở hộp thư ra xem, người gửi là Lý Cảnh Chiêu.
"Nếu em thấy ở chung cư nhiều người dị nghị, vậy anh sẽ thuê nhà khác cho em.
Em vẫn ở chỗ cũ chứ? Ngày mai anh tới đón em đi xem nhà".
Mới chẳng bao lâu mà thái độ quan tâm của Lý Cảnh Chiêu đối với Ái Nghi đã tăng thêm một bậc, thế nhưng đọc những dòng chữ này cô chỉ muốn buồn nôn.
Khoé môi nhếch cao khinh bỉ, cô bấm soạn vài chữ phản hồi.
"Đang làm gì thế?"
Lưng của Ái Nghi bất ngờ được bao phủ bởi hơi ấm quen thuộc, cô giật mình tắt vội điện thoại rồi úp màn hình xuống giường, cong môi cười qua loa:
"Không có gì, em cài báo thức thôi."
Sự bất thường này không phải chỉ đôi ba lần Lý An Thành nhìn thấy trong mắt của người thương, anh vòng tay ôm siết eo của cô, kề má của mình vào má hồng, trầm giọng:
"Ái Nghi, thành thật với anh nào!"
"Em luôn thành thật mà!"
Ái Nghi quay người rồi ngồi nhổm dậy, vòng tay lên cổ Lý An Thành cố gắng làm phân tán sự chú ý của anh, "Ngày mai đoàn phim chuẩn bị khai máy nên em phải đến sớm."
Cô luôn có lý do chính đáng để thuyết phục, nhưng rõ ràng vừa rồi Lý An Thành nhìn thấy cô đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho ai đó.
Anh không muốn nghi ngờ cô, cũng không muốn cả hai cãi vã vì những chuyện chẳng đáng, tuy nhiên anh vẫn mơ hồ cảm nhận thấy dường như cô có chuyện gì đó đang giấu diếm mình.
Anh nâng mặt cô lên, khẽ nhíu mày, hỏi nhỏ:
"Thật không?"
"Thật!"
Thấy Lý An Thành vẫn còn chưa tin, Ái Nghi đành dùng chiêu thức cũ để đánh lạc hướng.
Ngón tay của cô vuốt nhẹ lên yết hầu đang nhô ra, tiêu cự trong tròng mắt chỉ lưu lại gương mặt của anh, cố tình "thôi miên" người trước mặt bằng câu từ ngọt ngào pha chút nỉ non mềm yếu.
"Lời em nói khó tin đến vậy sao?"
Phòng ngủ vẫn sáng đèn nhưng ánh nhìn của Lý An Thành đã có phần mờ ảo, đối với sự nhiệt tình của Ái Nghi anh chưa một lần có thể phản kháng.
Suy nghĩ trong anh loãng dần rồi chỉ còn nụ cười của cô trong trí não, anh sờ gương mặt cô, khẽ khàng luồn tay ra sau gáy ấn nhẹ một cái.
Hai cánh môi dán vào nhau, hơi thở mê đắm quyện chặt, lưỡi tìm đến lưỡi, âm vọng của chiếc hôn nồng nàn như tiếng của những con sóng nhỏ chập chờn, ướt át và êm dịu nhưng cũng có lúc dữ dội cuộn trào.
Nụ hôn kéo dài rất lâu mới chậm rãi rời ra rồi chuyển vị trí, môi của Lý An Thành lướt qua cổ của Ái Nghi từ từ dời xuống ngực, quần áo trên người bị vứt đi, hai con người trở nên sơ khai và hoang dại.
Anh ngồi xuôi chân dựa vào đầu giường, ôm lấy mông của cô nâng lên, chọn đúng "điểm khớp" rồi nhẹ nhàng ấn xuống.
Anh ở trong cô ấm và nóng, cô bao phủ lấy anh ướt át