Bữa tiệc tất niên cuối năm đã không còn tiếng nhạc, cũng chẳng còn tiếng chúc mừng, chỉ có xôn xao những âm thanh dè bỉu và vô số nụ cười nửa miệng xem thường.
Ái Nghi chọn cho mình một góc đứng thật thoải mái, vừa nhâm nhi ly rượu vang, vừa thưởng thức nét mặt đau khổ của Lâm Thục Khuê khi đang dần lún sâu vào vũng lầy nhục nhã.
Cảm giác bị bao vây bởi những ánh mắt khinh miệt đó hơn ba tháng trước cô đã từng trải qua, chỉ khác là Lâm Thục Khuê còn được người cha yêu dấu kia chi tiền để bảo vệ danh dự, đến khi không giữ được nữa ông ấy mới buông.
Còn cô… Ông ấy chẳng cần biết phải quấy thế nào đã nhẫn tâm đuổi cô ra khỏi nhà mặc cô sống chết đói khát cũng không quan tâm.
Và khác thêm ở chỗ, cô bị người khác tính kế hãm hại, còn Lâm Thục Khuê thì tự hại chính mình, đây là quả báo mà cô ta xứng đáng phải nhận.
Nụ cười trên môi Ái Nghi đã trở nên âm hiểm nhưng lại rất thầm kín.
Lúc Lâm Thục Khuê thất thần nhìn về phía này, màu đen trong tròng mắt cô đã ngập tràn những tia tội nghiệp, mày liễu khẽ nhíu lại, làm như rất cảm thông và thương xót cho nỗi nhục nhã của cô ta.
Đâu cần phải nhếch môi cười cợt, chỉ cần chọn cho mình một vị trí chói lóa giương cao ánh mắt thương hại kẻ thù, thì đó đã là sự khinh bỉ tột cùng dành cho kẻ thất thế và bại trận rồi...
Lâm Thục Khuê nhìn thấy nét mặt cười như không cười, rất hả hê nhưng lại tỏ ra lương thiện của Ái Nghi thì càng thêm điên tiết.
Cô ta "gầm gừ" trong cổ họng, cào nát móng tay của mình dưới sàn gạch rồi bổ nhào về phía Ái Nghi hòng lôi cô xuống "địa ngục" cùng mình, nhưng cái mông chỉ mới vừa nhổm dậy đã bị bảo vệ kèm chặt, bộ dáng càng thêm khó coi hơn.
Mọi chuyện diễn ra hết sức tồi tệ, Lâm Doanh không biết phải giấu mặt vào đâu nữa, ông ta run rẩy cầm micro giải thích chuyện hôn sự giữa hai nhà Lâm - Lý là do một mình Lâm Thục Khuê bịa đặt rồi vội vã cúi đầu cáo lỗi, sau đó lôi con gái rời khỏi bữa tiệc trong "cơn mưa đèn flash".
Qua một trận hỗn loạn, bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra bình thường.
Lý An Thành chậm rãi đi xuống sân khấu, kín kẽ đưa mắt nhìn về phía Ái Nghi, thấy sắc mặt của cô đã tốt hơn rất nhiều anh mới yên tâm đi giải quyết chuyện quan trọng khác.
…
Lý Chính ngồi trong phòng nghỉ của khách sạn, vừa thấy Lý An Thành bước vào liền cao giọng khiển trách:
"Tại sao con không bàn bạc trước chuyện hủy hôn với ba? Giao tình giữa hai nhà đã bị con phá hỏng hết rồi!"
"Chủ tịch vì bảo vệ mối quan hệ thân thiết kia mà bắt tôi phải kết hôn với một người phụ nữ lẳng lơ, tính nết chẳng ra gì, người chẳng ra người ma chẳng ra ma kia sao?"
Anh nhếch môi, giễu cợt: "Cũng phải thôi, ngoại tình với kẻ giết người mà chủ tịch Lý còn làm được thì chả trách Lâm Thục Khuê kia lại khiến ngài vừa mắt."
"Con…" Lý Chính tức đến mức muốn dậm chân, mắt long sòng sọc nhưng chẳng thể đánh mắng, ông uống vội mấy hớp trà lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng:
"Nếu hôn sự này không được diễn ra thì phân nửa tài sản của Lý gia con sẽ không được quyền thừa hưởng, trừ khi con đồng ý kết hôn với người mà ba chỉ định, bằng không thì chia hai, con một nửa, Cảnh Chiêu một nửa."
Dừng một chút ông lại nói tiếp: "Con gái của giám đốc Trần cũng khá tốt, có thời gian thì đi gặp mặt thử đi."
Lý An Thành cười mỉa, anh ngồi xuống đối diện, vắt chéo chân, thong thả dựa vào lưng ghế.
Anh đã đoán trước được ba mình sẽ dồn ép anh kết hôn cho bằng được, vì ông biết anh sẽ không bao giờ buông bỏ tài sản của mẹ.
Sở dĩ chỉ cần anh nghe lời một chút là sẽ lấy lại được tài sản mà không tốn một chút sức lực nào, nhưng anh không nỡ nhìn thấy Ái Nghi vì anh mà đau buồn, vậy nên anh thà đi đường vòng còn hơn để cô rơi nước mắt.
"Tiêu chuẩn tốt và có gia giáo của chủ tịch Lý khác lạ quá tôi theo không kịp, chi bằng